Chương 14
“Xoạt”
Nhân viên phục vụ mở cửa đi vào phòng.
Trước mắt là hai người đàn ông. Một người mặt mày nhăn nhó đang túm lấy cổ áo người kia. Người còn lại trưng ra vẻ mặt đau khổ như bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Không thèm bình luận một lời, nhân viên nhẹ nhàng đặt đĩa thịt gà hoành tráng lên bàn, liếc nhìn khinh bỉ một chút rồi lẳng lặng đi ra.
Bị một kẻ lạ mặt chen ngang như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tuyết buông cổ Sở Ngạn, nhẹ nhàng ngồi xuống, mặt mày nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh,
“Giám đốc, tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại”
Bác Phú ngồi trong xe thản nhiên gảy gảy móng tay,
“Ban nãy cao trào thế, cứ tưởng hai đứa chuẩn bị hôn nhau”
Tiểu Đào nhích lại gần cười khẽ,
“Đằng nào cũng đang trị bệnh mà, cho hai người ấy hôn nhau có khi làm cho bọn họ ghét nhau hơn cũng nên?”
Lạc Vô Viễn lắng nghe lời bạn mình, thâm trầm xoa cằm suy nghĩ, thực ra cô ta nói cũng đúng.
“Sở Ngạn, anh hôn Tuyết đi”
Giám đốc ngồi trong phòng nghe vậy bỗng dưng tim đập chân run, nháo nhào nhìn xung quanh chẳng biết làm sao!
Bỗng dưng bị chuyên gia bắt ép hôn cấp dưới của mình, hắn dù sao cũng có phần chưa chuẩn bị tâm lí.
“Sở Ngạn anh sao thế?” Tuyết nhìn hắn, lo lắng hỏi.
Trời ơi, biết ngay là anh ta rất đau khổ khi mình từ chối mà.
Trợ lí âm thầm khóc ròng từ bên trong, ai bảo trời sinh y hấp dẫn vạn người làm chi để đến bây giờ, ngay cả sếp ở công ti cũng chẳng để cho yên ổn.
Sở Ngạn lập cập đứng lên, vòng qua bàn mà ngồi xuống cạnh y.
Dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn sâu vào tâm hồn tội lỗi ấy.
Cả đoàn người trong xe nín thở theo dõi.
Rồi từ từ, hắn luồn tay vào trong tóc y, ngón tay thon dài xen qua từng sợi mềm mại.
Hai khuôn mặt dần dần kề sát nhau, nhịp đập giữa đôi bên gia tăng thấy rõ.
Tuyết không hiểu sao mình chẳng phản kháng lại, chỉ yên lặng trông chờ hắn tiến đến.
Sở Ngạn tuy bề ngoài lạnh lùng như vậy, thực ra bên trong đã tan chảy từ khi nào.
Chết rồi, không thể cứ thế mà hôn Tuyết được, cảm giác xấu xa lắm!
A! Đúng rồi, hãy tưởng tượng khuôn mặt này là của Lạc Vô Viễn đi, như vậy sẽ dễ dàng hơn!
Vậy là giám độc sử dụng hỏa nhãn kim tinh phiên bản ngược, cố bắt ép não bộ hình dung khác về dung nhan người trước mặt.
Về phần Tuyết, đợi mãi chẳng thấy hắn tiến đến, nãy giờ cũng mất gần nửa phút rồi.
Trò này hơi bị mệt rồi nha.
Vậy là y kéo mạnh hắn lại, ngay lập tức, hai đôi môi chạm vào nhau.
Sở Ngạn mở to mắt trừng trừng nhìn y.
Còn mấy lão sư trong xe ai cũng bị thót tim một phen!
Chuyện gì vừa xảy ra vậy! Hôn nhau thật rồi sao!
“Xoạt”
Cửa lại bất ngờ mở ra, nhân viên cầm theo một đĩa thức ăn lại đột ngột đi vào, không nói không rằng phá hỏng khung cảnh lãng mạn.