Chương 12
“A-ha, giám đốc gửi nhầm ấy mà” Tuyết cười gượng.
“Thật vậy sao?” Đôi mắt ngây thơ ngước lên nhìn y, hào quang lung linh tỏa ra tứ phía.
Trong một giây lát ai đó hơi sững sờ.
Thân hình thô kệch, bộ dạng nhếch nhác, mà sao lại đáng yêu đến vậy.
Bất quá, làm y thật muốn trêu đùa.
Tuyết vén mái tóc lòa xòa như người rừng của hắn, dịu dàng chạm nhẹ vành tai, “Anh lo lắng cho tôi sao?”
Lao công đỏ bừng mặt, bộ phận mẫn cảm bị người trong mộng trêu đùa liền sực thoáng hồng, không kiểm soát được bản thân mà bắt đầu nói lắp,
“T-t-tôi…”
Vừa lúc đó điện thoại reng lên phá vỡ mối tình trước mắt, trợ lí Tuyết bực dọc đảo mắt lấy điện thoại ra, đập vào mắt là tin nhắn báo tử,
“Tuyết em yêu,
Chúng mình gặp nhau ở nhà hàng X nhé, yêu em”
Suýt nôn.
Sở Ngạn, anh có phải bệnh lên não rồi không!
Nhíu mày gập điện thoại cho vào túi áo, hơi lưu luyến với nam nhân thân hùm tâm thỏ trước mặt, chỉ có thể nở nụ cười tỏa nắng một cái rồi lại mau chóng rời đi, không để ý rằng chỉ một hành động lơ đãng như vậy đã làm cho ai kia ngây ngẩn dõi theo từ phía sau.
. . .
Sáu người ngồi trong một cái xe ô tô hàng chất lượng kém.
Đáng lẽ đã có thể sử dụng xe của giám đốc, tuy nhiên chúng lại quá nổi bật, sợ rằng sẽ phá hủy toàn bộ quá trình theo dõi của các chuyên gia.
Sở Ngạn cuối cùng cũng mặc được một bộ đồ tử tế chỉnh tề từ đầu đến cuối.
Hắn vừa ngồi trong xe, vừa lo lắng nhìn trước nhìn sau,
“Chuyên gia, tôi hồi hộp quá”
“Đừng lo lắng, chắc chắn Tuyết đã vô cùng cảm động trước những tin nhắn mà anh gửi đến”
“S-sao cậu biết?”
Lạc Vô Viễn chậc lưỡi, giọng điệu vô cùng già đời,
“Bởi vì quá cảm động và ngại ngùng nên mới không nhắn lại đó”
Hắn ồ một tiếng, hoàn toàn tâm phục khẩu phục trước vị vĩ nhân này.
Đến nơi, xe đỗ lại. Phía đối diện là một nhà hàng khang trang lộng lẫy, trước cửa tấp nập những người là người. Đèn điện hiện đại kết hợp với kiến trúc cổ kính, vừa thoải mái rộng rãi vừa ấm áp gần gũi.
Tuy nhiên, những hình ảnh quí cô chân dài cặp kề một đại gia có tuổi, những trang sức lập lòe sặc sỡ hay những tiếng cười nói không biết đầu là thật giả lại tạo nên khung cảnh giàu sang trưởng giả, khiến đoàn người trong xe không nhịn được mà cảm giác hơi nghẹt thở.
Rốt cuộc, giám đốc vẫn là người của một thế giới khác.
Sở Ngạn không để ý, hắn hít một hơi, cố thả lỏng bản thân, rồi quay sang nhìn đầy cảm kích,
“Tôi cảm ơn mọi người đã ở đây cùng tôi ngày hôm nay”
“Ừm. Hẹn hò cho tốt, đừng để mất tín hiệu nhé” Lạc Vô Viễn cố giấu nỗi buồn mơ hồ nào đó vào trong.
Hắn nhìn y, đôi mắt long lanh như trẻ con,
“Được rồi! Chuyên gia, tôi chỉ tin tưởng ở cậu thôi”