- 🏠 Home
- Teen
- Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil
- Chương 92: Chương 93
Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil
Chương 92: Chương 93
Khi Brian tới thì Thiên Trang cũng đang trong tình trạng nguy kịch lắm rồi. Nó đang nằm sóng xoài trên sàn nhà một cách tuyệt vọng, đôi mắt khép hờ lại… - Andly, em sao thế này??? – Brian hốt hoảng chạy lại bế thốc đứa em gái như cái xác không hồn của mình lên. - Anh hai… tim em đau lắm… chắc em… không thể… không thể… qua được lần này rồi… – Giọng nói ngắt quãng của nó làm cho Brian càng thêm hoảng loạn hơn. Bước chân càng chạy càng nhanh… - Em cố gắng lên, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay, cô lên em… – Tiếng nói như van xin, như cố gắng níu kéo lại tâm hồn tội nghiệp của người con gái này… hắn không muốn Andly lại bỏ hắn đi thêm một lần nào nữa… Ra đến thang máy. Quái lạ thật, tại sao hôm nay lại đông người thế nhỉ? - TRÁNH RA!!! – Chẳng cần suy nghĩ gì mà hắn xô hết mọi người đứng gần đó ra hết và không cho phép bất cứ người nào đi vào thang máy cùng hắn. Có một vài người đâu có chịu chứ, vẫn cứ đi vào trong nhưng ngay sau đó, lập tức bị ánh nhìn giận dữ tột độ bắn vào. - Mày có đi ra ngoài không hả? – Giọng nói đã gằn xuống quá mức như đang cố gắng kiềm chế để không xảy ra xô xát trong khi em gái hắn đang trong tình trạng nguy kịch như thế này. - Tại sao chứ? – Tên đứng trước mặt không những không yếu thế trước khuôn mặt dữ dằn đó mà còn vênh lên. - Mày đã đắc tội với Devil rồi đấy, vĩnh biệt! Trong tích tắc, không bất kỳ một ai ở đó thấy là Brian đã làm những gì, họ chỉ thấy một dòng máu đỏ tươi chạy dọc từ cổ của con người ngông nghênh xấu số đó rồi sau đó ngã gục xuống dưới nền nhà (í ẹ, ông này dữ quá, thường ngày trông hiền lành zậy mà bây giờ chẳng khác gì… một tên sát nhân chuyên nghiệp!) Tất cả mọi người đứng ở đấy đều hét toáng lên rồi tránh xa ra cả mấy mét. Khuôn mặt Brian đanh lại, rồi sau đó bấm nút đóng cửa thang máy. - Alo? - Eris, đến khác sạn Hoàng Đế giải quyết cái xác ở tầng 18 cho tao, nhanh lên! - Ok. – Eris chẳng những không cần hỏi lý do mà phóng xe đi ngay luôn sau đó. Brian bây giờ mới để ý đến khuôn mặt không còn chút sức lực gì của đứa em gái mình nữa. - Andly, em thế nào rồi??? – Brian cố gắng lay đứa em gái mình những không hề có kết quả gì… - Không sao đâu anh hai… em sẽ… em sẽ cố gắng sống mà… em sẽ cố gắng sống… – Tiếng thều thào yếu ớt của Andly càng làm cho hắn thêm điên tiết… Cuối cùng, thang máy cũng dừng lại ở tầng trệt, Brian nhanh chóng chạy ra ngoài vẫy một chiếc taxi rồi lên đó ngồi cẩn thận. - Nhanh lên, đến bệnh viện Trung Ương ngay!!! – Brian lớn giọng quát, làm cho tài xế ngồi ở trước cũng phải co rúm người vì sợ (không sợ á? Thử đυ.ng vào mà xem! ^^) - Andly, em cố lên nhé, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay mà, cố lên! Đến bây giờ thì chỉ còn lại giọng nói hối hả của Brian như đang độc thoại một mình… Lớp 11A1 trường Royal… - Erica, mày tìm cái gì chơi coi, hôm nay tự nhiên sao lại chán thế này chứ? – Maya đang nằm bò ra bàn nhìn sang Erica nhăn nhó. Từ sau khi Andly không còn thì nó cũng chuyển sang ngồi cùng bàn với Erica luôn. Dù sao thì “ai kia” ngồi với Erica cũng đâu có đi học đâu chứ! - Ê, tao có ý này, chúng ta tìm xem Demi đang ở đâu đi, tao nghi ngờ nó lắm, dạo này cứ sao sao ấy. – Erica quay sang nói nhỏ vào tai Maya, và tất nhiên, cái mà nó nhận lại được chính là một cái gật đầu đồng tình đầy quả quyết. - Ok. Nhưng nếu lỡ như hôm nay nó sợ chúng ta biết nên không mang theo con chip thì sao? – Maya vừa lấy điện thoại của mình ra, vừa bắt đầu công cuộc tìm kiếm đứa bạn thân đang dần sa ngã của mình. Nhưng Demi đâu có ngu chứ, đi “công chuyện” mà lại mang theo con chip ngu ngốc đó đi để bị phát hiện sao? “Lạy ông tôi ở bụi này à?” - Con chip của nó không hề có tín hiệu nào cả. – Maya và Erica lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng sự ngán ngẩm đó sẽ còn kéo dài đến tận cuối buổi học nếu Maya không tình cờ phát hiện ra… - Erica, con chip của Andly phát ra tín hiệu di chuyển đấy! - Cái gì? – Erica cũng trợn tròn mắt nhìn sang cái chấm nhỏ màu đó thuộc vật sở hữu của Andly đang dần chuyển động về phía trung tâm thành phố mà ngạc nhiên không biết nên nói gì. - S… sao… cái này lại… lại… như thế này được chứ? Không lẽ… có người nào đó đào mồ Andly lên để lấy con chip này??? - Tao nhớ là chúng ta đâu có động chạm gì vào con chip đó trước khi chôn cất Andly đâu chứ? – Maya cũng bắt đầu hoang mang, đột nhiên mắt trái của nó giật liên hồi… – Chết rồi, hình như có chuyện gì đó không lành! - Tại sao chứ??? – Erica bắt đầu vận trí óc của mình để cố nhớ lại từng chi tiết nhỏ của những ngày u ám đó để xem là rút cuộc chon chip đó có bị rơi ra lúc nào không. Nhưng khi nó nhớ lại cái xác tím tái mà chúng nó gặp lần cuối trong bệnh viện thì trong lòng lại có cảm giác gì đó thật hoang mang. - Maya… mày có cảm thấy… nói thế này thật không phải với Andly… nhưng cái xác mà chúng ta nhìn thấy ngoài mái tóc màu nâu quen thuộc và làn da trắng đó ra thì còn lại… hơi khác với Andly không? – Đúng, đó chính xác là mấu chốt của vấn đề, lúc đó thì ai nấy cũng nước mắt nước mũi tèm nhem rồi, làm gì nhìn thấy rõ gương mặt đó chứ… Cái mà mọi người bị đánh lừa chính là làn da trắng muốt và mái tóc nâu dài uốn cong đó. Maya cũng từ từ giật mình khi nhớ lại những chuyện đó. - Đến đó thôi, tao phải tìm ra người nào đang sỡ hữu con chip đó của Andly! – Cả hai đứa nó, trong lòng bắt đầu nhen nhóm lên một tia hy vọng nhỏ nhoi về người bạn xấu số của mình. - Maya, con chip này đang ở vị trí ngay tại bệnh viện Trung Ương. – Sau khi xác nhận rõ ràng vị trí thì Erica và Maya đến ngay. Ở bệnh viện, sau khi Thiên Trang lại được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng nguy kịch một lần nữa thì Brian suy sụp hẳn. Ngồi ôm đầu cúi gằm mặt xuống như đang cố tự trách bản thân, có phải là hắn đã quá chủ quan không chứ? Hắn nghĩ là Andly sẽ không bao giờ rời xa hắn thêm một lần nào nữa à? Càng nghĩ ngợi, nước mắt càng chảy dài. Một người con trai gϊếŧ người chỉ trong chớp mắt mà lại chảy nước mắt thì trông chẳng ra thể thống gì cả. Nhưng có sao chứ? Người hắn khóc là em gái hắn cơ mà, có luật nào nghiêm cấm con trai không được khóc không? Erica và Maya, sau khi chạy một mạch từ trường tới bệnh viện Trung Ương thì ngay lập tức lần mò theo tín hiệu phát ra từ chiếc điện thoại ngay. - Ê, phòng cấp cứu??? – Maya trợn tròn mắt lên nhìn Erica đang thở hồng hộc vì chạy. - Andly, chính là Andly đấy! – Chẳng cần suy nghĩ đúng sao gì cả, nó chạy nhanh tới cái nơi cần tới liền. Khi đến đấy, cả hai vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy vóc dáng quen thuộc của Brian. Đầu cúi gục xuống gối, đôi bờ vai vững chãi đó khẽ rung lên như cố để làm cho người ta thấy đây là một người con trai đang gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm vậy. - Anh Brian? – Giọng nói yếu ớt của Erica vang lên. - Ai ở trong đấy vậy??? – Maya như dần phát giác được điều gì đó thì đến lay lay người Brian ngay. Brian thật là quá đáng, biết là Andly còn sống mà dám không nói cho tụi nó với anh Christian biết sao? Để cho tụi nó phải ngày ngày đau khổ vì cái chết đó hay sao chứ? Rồi bây giờ đây, khi Andly đã gần mất đi tính mạng của mình thêm một lần nữa thì tụi nó mới biết được sự hiện diện bấy lâu nay của người bạn này sao? Ông trời có cần phải trêu ngươi con người ta một cách quái đản vậy không chứ? - Andly… Andly còn sống sao anh? – Giọng nói đã dần nhoè đi của Erica làm cho gương mặt đẫm nước mắt đang thất thần của Brian tỉnh lại. - Sao… hai em lại đến đây chứ? - Chuyện đó không quan trọng nữa, bây giờ anh hãy nói đi, tại sao Andly còn sống mà anh vẫn giấu tụi em từ lâu nay chứ??? – Maya điên tiết lên, không để cho Erica nói nữa mà cầm lấy cổ áo của Brian lay thật mạnh, cơn giận dữ đó như là một sự trách móc. - Dừng lại đi, dừng lại đi Maya, xin mày đấy! – Erica bây giờ đã khóc thét lên rồi, nó cố gỡ tay của Maya ra nhưng chẳng được. Nhìn Brian lúc này chẳng còn sức lực nào để phản kháng lại cánh tay mà vốn chẳng phải là đối thủ của hắn ấy nữa. - Anh… xin lỗi… bây giờ thì Andly… lại sắp ra đi một lần nữa rồi! – Sau khi thốt ra được câu nói đó thì Brian gần như khuỵu người xuống sàn nhà, cảm giác bất lực đang dần vây quanh hắn… hắn thật sự… thật sự không muốn nhìn thêm một cái xác nào có mái tóc màu nâu và làn da trắng nữa đâu. Chỉ một lần thôi cũng đủ cho hắn cảm thấy cuộc đời này không còn màu sắc gì nữa rồi! Erica và Maya sau khi nghe xong câu nói ấy thì gần như ngã sụp xuống, nước mắt cứ thi nhau rơi mà không hề có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ dừng lại. Andly… lại phải cách xa mọi người một lần nữa sao? - Em phải gọi cho anh Christian, đúng, phải gọi cho anh ấy thôi! – Maya như nhớ ra được điều gì đó trong cơn tuyệt vọng của mình thì bất chợt nhớ ra một điều quan trọng nhất lúc này. Đúng vậy, là Christian, hắn đã đau khổ thế nào khi tự mắt chứng kiến người yêu của mình chết đi mà hắn chẳng hề giúp được gì sao? Hay là cứ để cho hắn cảm thấy mặc cảm tội lỗi về “cái chết giả” của Andly mãi như vậy? Phải hơn 1 tiếng đồng hồ sau đó thì cái ánh đèn màu đỏ của phòng cấp cứu cũng tắt đi, phẫu thuật đã xong rồi, bây giờ cái mà họ cần nhất chỉ là kết quả mà thôi! Ngay sau đó, ông bác sĩ mồ hôi nhễ nhại đi ra. - Bác sĩ, em gái tôi… thế nào rồi??? – Brian chạy đến túm lấy cổ áo của ông ta mà hỏi ngay, thái độ cứ y như rằng nêu ông bác sĩ không cho hắn kết quả mà hắn mong muốn thì sẽ bị hắn gϊếŧ ngay lập tức giống như cái thằng dám chắn đường hắn ở thang máy vậy. - Thiếu gia bình tĩnh đi ạ, tiểu thư đã… đã ổn rồi! – Ông bác sĩ đó trả lời mà mồ hôi càng tuôn ra nhiều hơn. Tại sao hai an hem nhà này lại kinh khủng như thế chứ? Ổn rồi! Ổn rồi! Hắn không những không buông ông bác sĩ ra mà còn kéo chặt hơn, gặng hỏi. - Thế Andly không chết đúng không? - Anh bỏ tay ra trước đi nào, ông ấy sẽ cảm thấy khó chịu đấy. – Erica đi tới, thở phào nhẹ nhõm rồi nhẹ nhàng kéo bàn tay đang quấn chặt lấy cái mạng già kia ra. - Vâng, tiểu thư sẽ không chết, nhưng có một vài vấn đề cần trao đổi với người nhà lúc này. – Sau khi được giải thoát khỏi bàn tay cứ như gọng kìm đó rồi thì ông bác sĩ cũng thở phù. Thật đáng sợ! - Ông cứ từ từ trao đổi với anh Brian đi, tụi này sẽ vào thăm Andly! – Maya không thể chờ để được gặp Andly thêm một phút nào nữa. Nó muốn tự mắt mình chứng kiến cô bạn của nó vẫn còn đang hiện diện trên cõi đời này một cách chân thực nhất càng nhanh càng tốt. - Tiểu thư đã được chuyển đến phòng dịch vụ ở tầng 2 rồi. Sau câu nói đó thì đã không thấy bóng dáng của Erica và Maya ở đâu nữa. Hai đứa nó đã ngay lập tức phóng thẳng xuống tầng 2 mà quên mất… số phòng. Một lát sau, ở phòng riêng của ông bác sĩ: - Ông muốn nói chuyện gì? – Brian ngồi dựa lưng lui đằng sau chiếc ghế tựa, trong lòng đã thoải mái hẳn đi. - Tuy bây giờ bệnh của tiểu thư đã được ổn định lại phần nào nhưng trong vài tháng tới đây chúng tôi không thể nói trước được, tim của tiểu thư đã bị hư tổn nặng lắm rồi. - Cái gì? Thuốc giảm đau thì sao? Nó không giúp gì được cho Andly sao? – Nghe đến đây thì Brian ngồi bật dậy, chẳng lẽ lại muốn mang em gái hắn đi thêm một lần nữa à? Hai lần như vậy đối với hắn là đã quá đủ lắm rồi! - Nếu tiếp tục dùng thuốc giảm đau thì sẽ dẫn đến đột quỵ sớm. Câu nói của ông bác sĩ như một vật gì đó sắt nhọn đâm thủng luôn tấm màng hy vọng mỏng manh cuối cùng của hắn. - Vậy thì làm sao? Xin ông, xin ông hãy cứu nó đi, xin ông đấy… – Brian không biết từ lúc đã đã quỳ khụp xuống trước mặt ông bác sĩ và khóc lóc như một đứa con gái vậy. Nhưng hắn không cần, sĩ diện bây giờ còn là cái thá gì khi hắn sắp mất đi em gái chứ??? - Thiếu gia à, đứng dậy đi, đứng dậy đi nào. – Ông bác sĩ đứng dậy, ân cần đỡ Brian lên lại trên ghế. - Em gái tôi… hãy cứu lấy nó đi mà… – Lúc này ông cứ ngỡ như Brian là một đứa con trai khóc nhè khi lỡ tay làm mất đi con siêu nhân của mình vậy. - Vẫn còn một cách để giúp tiểu thư. Lần này, thì câu nói này lại như một mũi kim, khéo léo khâu lại tấm màng hy vọng đó một cách nhanh chóng. Brian bật ngay người lên, lấy tay quyệt hết vết nước mắt của mình rồi mừng rỡ nói: - Ông nói đi, là cách gì? Là cách gì??? - Thiếu gia bình tĩnh đi – Ông dịu dàng – Chúng ta có thể phẫu thuật cấy ghép tim cho tiểu thư. - Cấy ghép tim? – Cái nhướng mày của Brian cho thấy hắn chẳng hiểu gì cả. - Đúng, cấy ghép tim. - Là sao? - Là chúng ta cần phải có một quả tim của một người mạnh khoẻ. Sau đó chúng ta sẽ cấy quả tim của người khoẻ mạnh đó cấy vào cho tiểu thư. Đúng rồi! Đó đúng là cái mà hắn đang cần lúc này! - Nhưng thiếu gia đừng vội, chúng ta có thể thử trước với quả tim của những người mất vì một lý do khác không phải là tim, nếu như không có, thì lúc ấy mới nghĩ đến cách lấy tim của người sống. – Như hiểu được ý nghĩ đang dần loé lên trong đầu của Brian, ông bác sĩ đã ngăn chặn ngay việc hắn chuẩn bị đi gϊếŧ hàng loạt người để lấy về cho được quả tim thay thế cho em gái mình. - Được, khi nào ông tìm ra, chúng ta sẽ làm phẫu thuật ngay! – Brian cười tươi, cuối cùng hắn cũng có cách để cứu em gái mình, không lẽ cả cái thế giới này không có người nào có được quả tim khớp với quả tim của Andly sao chứ? Nếu tìm của người chết không có thì hắn nhất định sẽ đi gϊếŧ từng người một để lấy quả tim đó về. - Không, anh không được để cho ông bác sĩ chết dẫm đó lấy tim của người chết thế cho Andly được! – Sau khi nghe Brian kể xong thì Maya đứng dậy đập bàn tức giận. Nghĩ sao là lại lấy tim người chết thay cho Andly vậy chứ? Không đời nào! - Đúng vậy đấy, không thể như vậy được, em sẽ đi tìm người có tim khớp với tim của Andly. Người sống. – Erica thường ngày vẫn hiền lành nhưng câu phát biểu này làm cho Brian phải ngớ người. Một cô gái hiền lành lại dám gϊếŧ người sao? Từ nãy giờ Andly vẫn chưa tỉnh, gương mặt trắng bệch đã hồng hào hơn hẳn rồi, cả ba người họ đã đỡ lo lắng hơn. - Anh biết rồi. – Brian cũng nghĩ như vậy, tại sao lại thay tim của người chết trong khi có hàng nghìn người sống đấy cơ chứ? - À, còn chuyện anh Christian… – Maya ngập ngừng, nhớ lại hồi trưa suýt chút nữa đã lấy điện thoại gọi ngay cho Christian rồi nếu Brian không bình tĩnh ngăn lại. Nhưng thực sự nó không hiểu mục đích của Andly khi “chết giả” thế này là gì nữa. Tại sao lại cố gắng kiềm nén cơn đau tim này một mình vậy cơ chứ? Không có ai ở bên cạnh để chăm lo thuốc cho à? - Anh Brian, anh cũng đã mệt rồi đấy, anh về nhà đi, bọn em sẽ ở lại đây với Andly cho. – Erica quay người sang nói với Brian, giọng nói vui vẻ hẳn lên khi biết cái đưa con gái mà Eris luôn miệng nói là bạn gái của Brian là Andly. “May thật!” - Không sao đâu, nếu em không về thì Justin sẽ lo lắng lắm đấy – Brian nhìn Mây nói rồi quay sang Erica, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cười – Em nữa, cũng nhanh về đi, trời đã sắp tối rồi! - Không sao đâu, một mình em ở lại đây khôn sao đâu, anh đưa Erica về giúp em nhé. – Maya nói một câu đầy ẩn ý làm cho cả Brian và Erica đều “có tật giật mình”. - Tao không về đâu, ở đây với Andly sẽ vui hơn. – Erica bĩu môi nói, nó đang cố tỏ ra bình tĩnh để không phải nhìn ánh mắt khó hiểu của Brian đấy. - Thôi được rồi, bây giờ anh sẽ đưa Erica về trước, tối anh qua lại thì sẽ mang cơm cho em luôn nhá. - Vâng, có anh Justin thì anh khỏi lo, em sẽ có cách nói với anh ấy. – Maya cười hài lòng, coi bộ hôm nay là một ngày tốt lành lắm đây, Andly đã trở lại, còn Erica và Brian thì đã dẹp bỏ cái hiểu lầm là Brian đang có một người bạn gái quái gở nào đó mà theo lời Eris là một LESBIAN. Sau đó thì Brian đưa Erica về, vì nó cũng đâu tìm ra được cách nào hợp lý hơn vậy nữa đâu chứ? Hai người ấy về được một lúc thì cánh cửa bệnh viện lại bất ngờ bật mở ra… - Emila? - Maya? Cả Emila và Maya khi nhìn thấy đối phương đều ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt nhìn nhau. - Sao cô ở đây? – Cả hai lại một lần nữa đồng thanh cùng nhau, rồi sau đó nhìn nhau cười, mặc dù chẳng hiểu gì. - Sao cô lại ở đây vậy? – Maya mỉm cười nói với Emila sau khi Emila đã yên vị trên chiếc ghế sát giường bệnh, rồi đột nhiên, sực nhớ ra chuyện gì đó, đôi chân mày nhướng lên một cách khó chịu – Ngay cả cô cũng biết là Andly còn sống sao? - Hả?… À ừ… ừm. – Sau khi ngạc nhiên và bối rối thì Emila mới gật đầu khẳng định câu hỏi đó. - Vậy tại sao lại không cho tôi biết? – Maya bắt đầu cảm thấy giận dữ, tại sao ai cũng biết, mà chỉ có mình nó không biết cơ chứ? Thật bất công! - Tôi cứ tưởng là Demi đã kể với cô mặc dù Andly cấm nữa chứ! – Emila ngây thơ nói. - Hả? Cả Demi cũng biết nữa á? – Gương mặt ngạc nhiên của Maya làm cho Emila bắt đầu lo sợ việc gì đó, hình như nó đã nói quá nhiều thì phải. Híc, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo với nó mà. Mới sáng ra đã thấy Eris làm loạn ở khách sạn, bây giờ thì lại lỡ miệng nói bậy bạ nữa chứ. Past: Mới mở mắt ra thì công việc đầu tiên của Emila là chạy nhanh sang phòng Thiên Trang để xem nó có vấn đề gì không rồi, đó là thói quen của Emila kể từ khi Thiên Trang sang Nga ở. Nhưng khi qua bên đó thì Emila giật mình đến độ suýt nữa thì đánh rơi cả quai hàm của mình vì lỡ há hốc miệng to quá. Không phải vậy chứ? Thiên Trang đâu rồi? Đã vậy cửa của phòng lại có bị mở ra một cách thô bạo i như cái cách của những người thô bạo thường dùng là “lấy chân đạp một phát bay cửa”. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với Thiên Trang chứ? - Anh dì ơi, anh có thấy cô gái trong này đâu không? – Vừa nhìn thấy một anh chàng đi ngang qua đó thì Emila đã với lấy ngay, hỏi tới tấp. - Hả? – Khuôn mặt anh đó bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, chắc hẳn là vẫn còn kinh sợ vì vụ án gϊếŧ người không gớm tay lúc này của cái người mang trên tay cô gái mà chính là chủ nhân của căn phòng kia. - Tôi hỏi anh là có biết cô gái ở trong này đâu không? – Emila nhìn thấy được vẻ mặt đó thì lại càng hốt hoảng hơn, đừng nói với nó là Andly bị bắt cóc vì bị phát hiện hành tung chứ? Chẳng phải hai người đã giấu rất kỹ càng hay sao? - Ơ không… à có có… – Anh ta lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu làm cho Emila đang bực mình nay lại càng bực mình hơn. - Anh có nói đàng hoàng không hả? – Và cái hậu quả của sự điên khùng mà tên con trai đó đang phô bày trước mặt Emila chính là một ánh mắt hung dữ như ánh mắt của một con nữ quái sẵn sàng gϊếŧ tất cả những người dám chắn đường của mình. - Ơ có. – Ngay lập tức anh ta giật bắn mình và gật đầu ngay. Gớm, con trai gì mà bé gan vậy không biết. - Vậy thì ở đâu? - Hồi nãy có một tên sát nhân đã mang cô ấy đi rồi! – Nghe thôi cũng đủ cho Emila cảm nhận giọng nói đang run rẩy của cái thằng có lá gan bé tí tẹo ở trước mặt mình rồi, nhưng cái làm nó hốt hoảng nhất chính là… - Tên sát nhân á??? – Emila hét toáng lên, có tên sát nhân nào dám bắt chủ nhân của nó đi sao chứ??? - Cô bé bé cái mồm giúp tôi đi, nếu không thì tôi die với mấy người ngoài kia quá. – Tên đó vội vàng bịt miệng Emila lại rồi nhắn nhủ một câu trước khi bỏ chạy té khói. Nghe thấy cụm từ “mấy người ngoài kia” thì Emila chạy nhanh ra đó liền. Có một đám người đang đứng ở đó lau sạch những bết máu đã vấy bẩn trên nền nhà một cách hấp hối, xung quanh còn một đám người khác đang khiêng một cái bao đén đi đâu đó mà theo nó thì đó chắc chắn là xác của tên xấu số vừa bị tử vong bởi bàn tay của “tên sát nhân” mà nó nghe được bởi anh chàng có lá gan bé tẹo lúc nãy. Những nhìn xung quanh cũng chẳng có ai quen để hỏi thăm được chuyện lúc nãy cả! Á có, một người quen mắt, còn lại là người dám kêu nó là đứa con gái biếи ŧɦái nữa chứ!!! (Con gái mà tự dưng lại mò vào WC không biếи ŧɦái thì là gì???) Hình như người kia cũng cảm nhận được sự có mặt của nó thì phải, quay sang nhìn rồi bực mình đi tới phía nó, vẻ mặt không được tốt ấy. - Này, bạn cô là ai mà khiến cho Brian phải ra tay gϊếŧ người ngay tại nơi đông đúc như thế này hả? Cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Brian mà khiên cậu ta hồ đồ như vậy chứ? Cô có liên quan gì đến Brian? Tại sao bạn của cô lại là bạn gái của Brian? – Chưa kịp nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt như thế nào thì Emila đã phát hoảng khi bị tra hỏi và tấn công một cách dồn dập như vậy rồi. Tên này có điên không khi nói ra những lời kỳ quái như vậy chứ? Ai là bạn gái của Brian? Tại sao Brian vì Thiên Trang mà lại gϊếŧ người ngay tại nơi công cộng chứ? Á, khoan đã, nãy nói gì nhỉ? BRIAN Gϊếŧ NGƯỜI TẠI NƠI CÔNG CỘNG Á??? Vậy thế ra “tên sát nhân” mà tên bé gan kia nhắc đến chính là Brian sao? Mà Thiên Trang có chuyện gì vậy chứ??? - Hai người họ bây giờ đang ở đâu rồi??? – Chẳng thèm trả lời những câu hỏi vớ vẩn của Eris mà Emila đã hỏi tiếp luôn, chắc chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra với Thiên Trang rồi nên Brian mới hồ đồ như vậy! - Sao cô không trả lời câu hỏi của tôi hả? – Eris bực bội quát ầm lên, cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến câu hỏi (mà theo hắn cũng là) vớ vẩn của Emila cả. - Tôi-hỏi-anh-bây-giờ-hai-người-đó-đang-ở-đâu? – Gằn từng tiếng một, Emila lại khiến cho đối phương phải cảm thấy ngạt thở khi nhìn vào mắt mình. - Tôi không biết. – Đáp lại là một câu nói bất cần. Eris đang lo lắng lắm. Khi vừa mới đến đây và nhìn thấy gương mặt của các xác đang mở mắt lồ lộ nên nền gạch hoa là hắn đã nhận ra ngay tên này rồi. Hắn là tên tay sai thân cận của leader trong bang Black (hèn gì trông hắn có vẻ ngạo mạn gớm). Hắn có mặt ở đây, tức là Jonas cũng có mặt ở đây, như thế thì khác gì Brian công khai giao chiến với bang Black – mà theo Eris – là vì một đứa con gái mà bọn hắn chưa hề gặp mặt một lần nào chứ? Chẳng phải như vậy là quá hồ đồ sao? Nhưng Eris không hề biết rằng, hắn đang sai lầm khi nghĩ như vậy! (Tg chắc chắn là nếu Eris là Brian ngay trong trường hợp đó thì hắn sẽ gϊếŧ cái tên tay sai của Jonas một cách tàn nhẫn hơn, có cái tên “truyền nhân của thần chết” cũng đâu phải là hư danh!)
- 🏠 Home
- Teen
- Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil
- Chương 92: Chương 93