Chương 86: Chương 87

Chiều đó, Thiên Trang với Emila, hai con người mà nhìn thế nào cũng thấy là “trai chẳng ra trai, gái không ra gái” trong bộ đồ thể thao của tụi con trai rộng thùng thình. Nhưng nhìn dáng dấp và nước da thì không thể nào nhầm lẫn được với con trai cả. - Cô có thấy ăn mặc thế này ổn không đấy? – Thiên Trang nhăn nhó nhìn ra hai bên, cố ý kéo cái mũ thêm cụp xuống để che đi khuôn mặt thanh tú đó. - Ổn mà! – Emila gật đầu khẳng định, như thế thì nó mới tin được! - Nhưng tại sao cô cũng mặc như vậy chứ? – Thiên Trang quay người sang thấy Emila cũng đang trong tình trạng như mình nên thắc mắc. - Chủ tịch à, Devil biết mặt tôi đấy! – Emila nhăn mặt khổ sở khi thấy tự nhiên tối nay chủ nhân của mình ngơ ngẩn như thế. - Ờ ờ. – Thiên Trang chỉ gật gật rồi đi tiếp, bỏ ngoài tai những lời bàn tán của mọi người khi nhìn sang hai con người dị hợm như tụi nó. Hôm nay không biết tại sao nó lại có linh cảm gì đấy về Demi, mà linh cảm của nó thì có thể nói là đúng gần 99%. Nên nó quyết định không gọi cho Demi để nói cho Demi biết là nó đang đến trận đấu bóng rổ diễn ra ở trường Royal. Nhiều lúc nó cũng thử nghĩ đến chuyện Demi có tình ý với Christian từ trước nhưng rồi cũng gạt phăng ý nghĩ đó đi vì nghĩ Demi luôn là một người bạn tốt với mình, như Maya với Erica vậy! Nhắc tới hai con bạn kia thì nó mới nhớ. Không biết khi hai đứa kia biết nó chỉ nói ột mình Demi biết thôi thì sẽ phản ứng ra sao nữa, có khi nào giận quá mà không làm bạn với nó nữa không ta?! 30 phút sau thì Thiên Trang và Emila đã có mặt ở trường Royal, đại sảnh hôm nay vắng tanh, chỉ có một vài người nhanh chân chạy vào Nhà Thi Đấu của trường mà thôi! - Chủ tịch… - Đã nói ở đây đừng có kêu là chủ tịch, Thiên Trang! – Emila chưa kịp nói gì thì Thiên Trang đã nhảy ngay vào họng ngồi rồi. - Vâng! – Emila gật đầu. - Chuyện gì? - Chúng ta nên vào cửa trước hay cửa sau? Trận đấu đã bắt đầu 15 phút rồi! - Vào cửa sau, muốn bị phát hiện hay sao mà vào cửa trước hở? – Thiên Trang trừng mắt lại với Emila làm nó giật mình rồi tự nhận ra là mình đã hỏi một câu hỏi quá thừa thãi. - Vâng vâng. – Chờ cho Emila gật đầu rồi cả hai cũng lén lút đi tới cổng sau của Nhà Thi Đấu như hai tên ăn trộm zậy. Reng reng reng… Đang “đi như bò” thì điện thoại rung lên bần bật làm cả hai đứa nó giật bắn mình… nhìn màn hình… lưỡng lự khi nhìn cái tên đang nhảy nhót trên màn hình điện thoại… Ở trong này, trận đấu đã kết thúc hiện 1 rồi, hai bên đang hội ý 5 phút nên Brian mới có thể lấy điện thoại gọi cho đứa em gái của mình được. Còn Maya và Erica thì hậm hực trút giận vào hai cái chai rỗng đang cầm trên tay để cổ vũ cho Christian và Andrew vì nhìn thấy Demi đang cố tình làm thân với Christian ở dưới kia. - Đưa nước, đưa khăn… cái quái gì đây? – Maya nhăn nhó nhìn Erica rồi nhìn xuống dưới kia nói hậm hực. - Mà sao Christian lại không có thái độ gì gọi là phản bác hết vậy nhở? Tức thế cơ đấy! – Bản mặt Erica càng khó ưa hơn, nó ước gì nó có thể “lỡ tay” để mà ném nguyên cái chai nước nay xuống dưới kia ngay lập tức. “Càng ngày sao mình cứ càng ghét Demi zậy ta?” Trong đầu Erica và Maya đều có chung một suy nghĩ giống nhau như vậy. Người xưa thường có câu: “Tình cũ không rủ cũng đến” quả là không sai, dù nó có xuất phát từ một hướng đi chăng nữa. Thiên Trang đứng ngoài này, tay vẫn đang cầm chiếc điện thoai đang rung kiên hồi, đôi lông mày nhíu chặt lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Coi bộ, Demi và Christian rất hợp đôi! Christian vui thế kia kìa! Nó biết là Christian đang rất vui vì thắng ở hiệp đầu tiên, nhưng đừng có cười tươi vậy chứ! Thật là đáng ghét quá đi!