Chương 81: Chương 81

Mười hai giờ kém mười lăm ở Legacy.

Cốc cốc cốc… Thiên Trang nhâm nhi buổi trưa của mình bằng vài phong kẹo cà phê thì có tiếng người gõ cửa.

- Ai đấy? Vào đi! – Cất phong kẹo đó vào học bàn sau đó lại ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, tránh mất hình tượng trước mặt nhân viên cấp dưới.

Emila đi vào, gương mặt tự nhiên trắng bệch ra, gần chuyển sang tím tái.

- Cô bị sao vậy? – Thiên Trang hơi nhướn người dậy hỏi.

- Tôi… không biết bị sao, chắc chiều nay không thể qua Hàn để kí hợp đồng cho được đâu. – Emila nói, thở dốc, dường như mỗi chữ thốt ra đều làm tiêu tốn không ít sức lực của nó vậy.

- Cái gì? – Thiên Trang nhăn trán khi nghe Emila nói nhưng rồi cũng giãn ra, xem ra có bệnh thì cũng chẳng phải lỗi của cô ấy – Thôi được rồi, cô có thể về nghỉ, tôi sẽ tự sang bên đó!

- Vâng, cám ơn chủ tịch ạ! – Emila gật gật đầu, khuôn mặt đã ướt đẫm mồi hôi đó cau lại vì đau rồi sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa.

Thiên Trang ngồi trên ghế thở dài. Haiz, may mà ba mẹ của Christian chưa biết mặt nó nên nếu bây giờ có đi thì cũng chẳng lộ chuyện gì.

Ở Villa số 7 lúc này, trên sân thượng.

- Demi, em hẹn anh lên đây làm gì thế? – Khi vừa lên đến nơi thì Christian đã hỏi, hắn đang rất gấp để sang Hàn mà Demi còn hẹn lên đây này nọ nữa.

- Em nghe nói trưa nay anh sang Hàn à? – Demi quay lại, mỉm cười nhìn Christian.

Nó cũng vừa mới nghe Andly nói là trưa nay sẽ sang Hàn công tác. Đến nước này thì không thể ngăn cản được nữa, thôi thì nó đành chọn con đường khác vậy.

- Ừ, có chuyện gì à? – Christian thong thả ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

- Em nghĩ anh nên biết một vài thứ. – Demi đặt ly nước trong tay xuống rồi quay người qua phía hắn, ánh mắt có vẻ nghiêm túc.

- Chuyện gì vậy? – Christian cũng ngay lập tức bị chột dạ bởi ánh mắt hơi lạ lùng kia, có chuyện gì quan trọng vậy nhỉ?

- Anh nghĩ sao về điều mà Andrew nói hôm trước?

- Điều gì? – Christian nhướng mày, thật sự thì hắn không hề nhớ Andrew đã nói những gì cả, mà nếu có nhớ thì làm sao hắn biết được đó là gì chứ!

- Anh ấy nói tụi em chính là Tứ Đại Mỹ Nhân! – Demi cười nhếch mép, nhưng đủ kín để Christian không thể thấy được, nó không tin cách này của mình lại thất bại giống lần trước.

- À, có nhớ, chắc là thằng khìn đó lại suy nghĩ lung tung ấy mà! – Christian cười giả lả cho qua chuyện, hắn nhớ rõ ràng cái hôm mà Andrew cứ nói đi nói lại cái để tài đó làm cho hắn phải phát điên lên.

- Anh ấy đoán-đúng-đấy. – Demi gằn giọng, nói rõ ràng từng tiếng cuối cùng.

- CÁI GÌ? – Christian đột nhiên đứng thẳng lên, bật ra khỏi ghế, Demi vừa nói cái gì ấy nhỉ? – Em… nói… Andrew… nói… nói đúng sao? Tức là…

- Tức là bọn em chính là Tứ Đại Mỹ Nhân huyền thoại mà bọn anh vẫn luôn tò mò được gặp mặt đấy! – Demi mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng hết sức, nhưng đủ để làm chấn động Christian lúc này.

- Em đùa đấy à? – Christian nhăn nhó nhìn cô gái trước mặt vẫn đang nhìn mình cười dịu dàng.

- Em không đùa anh, nhưng chuyện đó chưa là gì, em còn có một chuyện đáng sợ hơn nữa kia! – Demi đứng dậy, đi đến chỗ mà Christian đang đứng.

Chuyện kia đã khiến cho hắn giật mình kinh khủng rồi mà bây giờ còn có thêm chuyện khác nữa còn đáng sợ hơn thì chắc hắn phải giật mình không biết bao nhiêu lần nữa. Thật không đáng là nhân vật lừng danh trong Devil mà ^^!

- Chuyện gì nữa? – Christian nhăn mặt, chờ đợi cái thông tin quan trọng sắp tuôn ra từ đôi môi đỏ thắm của cô gái đang đứng trước mặt mình.

- Nếu em nói… Andly còn sống thì sao? – Demi nói nhỏ qua tai của hắn.

- SAO??? – Lần này thì hắn như trợn tròn hai con mắt lên…