Chương 60: Chương 60

10 giờ 30 tối hôm đó, bar Fictions đã có mặt đông đủ các bang phái để tham gia vào cuộc họp mặt khẩn do Tứ Đại Mỹ Nhân đề ra. Devil cũng không ngoại lệ, Brian đã chễm chệ ngồi ở chính giữa trung tâm của bar lúc này. Đưa mắt nhìn những bang phái xung quanh với ánh nhìn khinh bỉ.

- Bọn rác rưởi này chẳng có tư cách để đối đầu với chúng ta! – Andrew hắng giọng, hắn rất bức xúc thì phải.

- Mày cũng biết điều đó à? – Christian cố tình cười rõ to để chọc tức mấy đứa thủ lĩnh của những bang khác xung quanh.

Tất cả mọi người hiện diện ở đây ai cũng lờ mờ đoán ra được lý do của cuộc gặp mặt khẩn ngày hôm nay, tuy không nói ra, nhưng ai cũng thầm nghĩ là Tứ Đại Mỹ Nhân có gắn kết gì đó đối với Devil.

Ngồi ở đấy đến khoảng 11 giờ kém 10 thì mọi người bắt đầu xôn xao bình luận đến vẻ đẹp ngất trời của Tứ Đại Mỹ Nhân, tất nhiên là ai cũng muốn được gặp lại một lần nữa cả.

Ở cửa sau của bar lúc này,

- Mày có sao không? Có cần thêm thuốc không? Nếu lát nữa vào đấy mà bệnh lại dở chứng thì sẽ bị phát hiện đấy! – Demi nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng giúp Andly, Maya và Erica đứng đấy cũng lo lắng lắm.

- Vào trong đi, vào trong rồi lấy nước cho tao! – Andly khó nhọc thốt ra thành lời, mặt mày đã bị tấm mặt nạ da bám sát vào nên không ai nhìn thấy được nó đã dần chuyển sang màu tím tái, điều đó cho thấy rằng bệnh tình này đã càng ngày càng nghiêm trọng.

Tụi nó vào trong, Emila đã có mặt ở đấy từ lúc nãy, thấy chủ nhân đi vào nên lễ phép chạy đến ngay.

- Lấy nước đi! – Maya phất tay ra lệnh ột tên đàn em đứng gần đấy, rồi lật đật lấy cho Andly vài viên thuốc giảm đau trong cái lọ quen thuộc.

- Uống đi. – Erica cầm lấy thuốc rồi đưa nước cho Andly lúc này như đang bị cơn đau hành hạ đến quỵ lụy mất rồi.

Andly vớ vội lấy vài viên thuôc rồi cho ngay vào miệng, hớp một hớp nước xong rồi mới bắt đầu thở dốc.

- Sao rồi? – Maya lo lắng.

- … – Andly không nói gì, chỉ đưa tay lên ra hiệu đã ổn, khi đó mọi người mới thở phào.

Nhưng… đã trễ hẹn đến 5 phút rồi.

- Đi ra nhanh thôi. – Andly hít thở thật sâu rồi chuẩn bị đi ra ngoài, miệng cố nở nụ cười khá tươi với mấy con bạn và tụi đàn em – Không sao đâu!

Nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng đó mặc dù không ai hết lo lắng nhưng vẫn không có ý muốn cãi lại lời nói đầy uy quyền đó.

- Ra đó thôi!

Ngoài này những tiếng nháo nhào không ngớt, không ai biết tại sao Tứ Đại Mỹ Nhân vẫn chưa xuất hiện.

- Kia rồi – Brian thở phào khi thấy người trong bộ áo quần màu xanh đã đi ra.

Tụi nó tối nay không mang váy nữa, mang áo hở vai với quần đùi ngắn, tuy nhìn không phải là kiêu sa lộng lẫy nhưng vẫn phải nói là đẹp một cách năng động, dễ gần.

Cùng một kiểu dáng, nhưng vẫn là bốn màu riêng biệt, biểu tượng của bốn con người mang những tính cách khác nhau.

- Đẹp quá. – Một tên nào đó không cầm được lòng mình mà thốt lên.

Nóp như một tiếng châm ngòi làm cho những tên khác cũng thừa thế mà reo toáng lên vậy.

Phiền lắm… rất phiền!!!