Buổi chiều hôm ấy tại Bệnh Viện Tâm Thần TP.HCM ở quận 5 của thành phố Hồ Chí Minh.
- Chúng ta đến thăm như thế này chắc nó vui lắm đấy. – Thiên Di mỉm cười thật tươi xốc lại cái túi xách đang mang trên vai, quay sang nói với những người khác.
- Ừm, tao với Hải Phong vẫn hay đến thăm nó, nó vui lắm. Bác sĩ nói bệnh tình nó cũng đỡ nhiều lắm rồi, có thể tới đây sẽ được đưa ra khỏi đây và về nhà để chăm sóc. – Thiên Trang gật đầu đồng tình với Thiên Di, bây giờ Tây Châu đã gần như là người bình thường rồi, không còn tự nói chuyện một mình rồi tự thú nhận ra những việc mình làm nữa. Mặc dù đôi lúc nghe thấy những chuyện không lọt tai lắm, nhưng cô với Hải Phong vẫn chấp nhận cho qua.
- Hehe, vậy là nó có thể theo chúng ta sang Nga để dự đám cưới của Thiên Di và anh Thiên Minh rồi đúng không? – Song Thư chạy lên đi phía trước rồi cười tươi, cô cũng rất mong được chứng kiến cái ngày các cô lại là bạn tốt như xưa và sống với nhau thật hạnh phúc.
- Song Thư, đừng có đi giật lùi như thế chứ, sẽ bị ngac đấy! – Minh Anh đi lên kéo Song Thư lại, anh vẫn luôn nhắc nhở từng chút từng chút một cho cái cô “vợ yêu” lóc chóc này!
- Hahahaha… – Ai cũng buồn cười khi Song Thư ngày nào là Tiểu Thư Đanh Đá khiến người người phải khϊếp sợ mà bây giờ lại trở thành người vợ hiền nghe lời chồng như vậy!
Đến trước cửa phòng 207, Thiên Trang nhẹ nhàng mở cửa trước.
- Tây Châu… Tây Châu à… – Cô khẽ gọi và chắc chắn là Tây Châu không ngủ và có thể tiếp chuyện với những người bạn cũ sau gần năm năm không gặp này.
- Vào đi! – Giọng nói trong trẻo từ trong phòng bênh vang ra, và mọi người mỉm cười đi vào lần lượt. Ai cũng muốn nhìn xem, Tây Châu của năm năm sau như thế nào.
Uầy, mọi người ai cũng ngạc nhiên khi trông Tây Châu bây giờ giống như là một cô bé dễ thương hơn là một thiếu nữ đã đến tuổi trưởng thành. Mái tóc màu đỏ bây giờ đã dài hơn nhiều rồi, gương mặt thanh tú hơn chứ không còn cái vẻ dữ dằn như ngày xưa nữa. Đôi mắt cũng dần dần trong trẻo hơn, xanh thẳm.
- Tây Châu!!! – Cả Thiên Di và Song Thư đều nhào đến ôm chầm lấy Tây Châu trong niềm hân hoan hạnh phúc. Thực sự đã thay đổi rồi, đã thay đổi nhiều lắm rồi. Và đây mới chính là một Tây Châu địch thực mà bấy lâu nay chính cô đã đánh mất.
- Thật tốt quá! – Thiên Minh cũng gật gù cười, nếu như mọi chuyện của năm năm trước không xảy ra thì có lẽ anh đã vẫn xem Tây Châu như là một người em gái ngoan của mình.
Andrew, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười. Bây giờ, hắn không còn tìm được sự thù hận trong đôi mắt của Tây Châu nữa, đôi mắt đó đã trong hơn, tinh khiết hiên, và sáng hơn!
Vốn dĩ trước khi đến đây với cái lúc bọn anh ở trong căn phòng bí mật ấy thì mọi người đã tỏ rỏ ý tác hợp cho anh và Tây Châu. Anh vẫn chỉ mỉm cười, bởi chuyện này là không thể xảy ra được.
Cho dù bây giờ anh có quên hết mọi tội lỗi của Tây Châu, cho dù bây giờ anh đã tha thứ cho Tây Châu hoàn toàn, nhưng cái thứ tình cảm nam nữ ấy vẫn không thể nào xảy ra như tự nhiên được nữa. Nếu nói về hơn năm năm trước, khi cái lần đầu mà anh gặp các cô ở trên xe bus đông nghẹt đó, thì thú thật, người anh có cảm tình nhất lại là Thiên Trang. Nhưng từ cái ngày biết được bạn của mình là Hải Phong đã yêu Thiên Trang đến nỗi có thể chết vì cô và cái sự thật cô với anh là anh em nữa thì anh đã xem như đó chỉ là một lần cảm nắng, anh quyết định cho nó đi thật nhẹ nhàng và ra khỏi cuộc đời anh.
Và bây giờ, cái anh muốn chính là thành công trong sự nghiệp! Anh chưa muốn yêu!
- Di và anh Minh sắp đám cưới hả? Vui quá. Châu có thể đi phải không? – Tây Châu chớp chớp đôi mắt của mình và hỏi, cô đã nhớ ra mình từng có một tình bạn đẹp với những người này ngay từ cái lúc mà Thiên Trang đưa cho cô những tấm hình mà họ chụp chung với nhau cách đây 3 tháng, cho đến giờ cô vẫn còn giữ và thương mang ra ngắm trước khi đi ngủ, vì cô cảm nhận được sự bình yên!