Chương 64: Chặn đường truy bắt

Những chấm đen dần dần to lên, theo lệnh Nguyên Soái, tất cả đội viên lập tức vào vị trí của mình, tinh thần cảnh giác cao độ, giống như bầy sói hung hãn trên thảo nguyên, ánh mắt đằng đằng sát khí dán chặt vào phương hướng kẻ thù, ngón tay đã đặt sẵn trên cò súng, sẵn sàng giáng một đòn chí mạng vào kẻ thù bất cứ lúc nào.

Điểm đen nhanh chóng tới gần, Nguyên Soái trầm giọng hỏi: “Chuẩn bị tốt?”

“Tất cả sẵn sàng!”

Thanh âm trầm thấp đều đồng thanh trả lời, không che giấu được khí thế vang dội trong đó, bọn họ đã chờ đợi thời khắc này quá lâu.

Trầm thấp thanh âm đều nhịp, không che dấu được khí thế kinh sợ lòng người, bọn họ đã đợi giờ khắc này lâu rồi.

“Tổ A nghe lệnh!”

Nguyên Soái ánh mắt trầm tĩnh, trong lòng âm thầm ước lượng khoảng cách, khi xe của kẻ địch vừa tiến vào tầm bắn tốt nhất, lập tức dứt khoát hạ lệnh: “Nổ súng!”

“Bang –”

Lưu Tam bắn vào lốp xe phía trước, chiếc xe đang chạy tốc độ cao đột ngột xoay vòng, có tiếng phanh gấp chói tai, hai chiếc xe phía sau không kịp giảm tốc độ va chạm mạnh vào nhau.

“Bang bang phanh –”

Ba phát súng liên tiếp, Lưu Tam và Tiểu Dương lần lượt bắn trúng lốp xe, thành công chặn đứng những chiếc xe đang bám theo phía sau muốn quay đầu bỏ chạy khi thấy tình hình không ổn.

“Tổ B hành động!”

Nguyên Soái trầm giọng ra lệnh, Niếp Duy An lập tức bóp cò súng, xuyên qua ống ngắm một bông hoa máu nở rộ tung tóe, tài xế ngồi ở ghế lái bị bắn chết tại chỗ.

Nguyên Soái tâm hữu linh tê [1], lập tức che chở cho Niếp Duy An rút lui, anh bắn hạ tài xế chiếc xe thứ hai, sau đó lấy một quả lựu đạn từ thắt lưng ra, dùng răng rút chốt và ném nó vào trong xe qua cửa sổ bị vỡ một cách chính xác. Người trong xe rống lên một tiếng sau đó liều mạng đạp cửa nhưng đã quá muộn để nhảy khỏi xe, oanh một tiếng quả lựu đạn phát nổ, chiếc xe nổ tung bốc cháy dữ dội.

“Đà Đà!” Nguyên Soái thanh âm bình tĩnh, không có một tia gợn sóng, “Hỗ trợ hỏa lực!”

“Tuân lệnh!” Chu Tường ngữ khí lộ ra sự khát máu, hai mắt tỏa sáng vì phấn khích, nhanh chóng chạy đến vị trí được chỉ định với khẩu bazooka trên vai, một tiếng nổ lớn vang lên, một tia lửa dài phóng ra hoàn toàn chặn đường thoát của địch.

“Fuck!” Kẻ địch không ngừng mắng chửi, dù sao bọn chúng cũng là tội phạm nhiều năm, cực kỳ hung ác, kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, chỉ sau một thời gian ngắn hỗn loạn, lập tức lấy lại khí thế cầm vũ khí dựa vào địa thế hiểm trở xông lên chống cự lại.

“Fighting!” Quân địch rít gào một tiếng, cầm súng trường trong tay nhảy ra khỏi xe, lấy xe làm chỗ nấp, liều mạng bắn về xung quanh.

‘Vây chặn’ nghe có vẻ là nhiệm vụ dễ dàng nhất nhưng thực chất không phải vậy. Phải biết rằng phần lớn những tên tội phạm trốn thoát đều là thủ lĩnh băng đảng gian xảo ác độc, hơn nữa còn bị bọn họ truy sát, dĩ nhiên không có đường lui, chó cùng rứt giậu, liều mạng phản kháng.

Quả nhiên, sau khi tổ A thành công đánh bọc hậu cắt đứt đường lui của địch, bọn chúng lập tức nhận ra tình thé bất lợi, lúc này lại có truy binh đuổi cùng gϊếŧ tận, đành liều mạng đánh cược một phen.

Tục ngữ có câu ‘kẻ đi chân đất không sợ kẻ đi giày’, sau khi bọn chúng liều mạng này liều mạng chiến đấu, bên phía Hoa Nam Lợi Nhận đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên, hai bên giao chiến kịch liệt, nhất thời lâm vào thế trận giằng co.

Nguyên Soái quyết đoán và dứt khoát ra lệnh hết việc này đến việc khác, có tư duy và phương pháp rõ ràng. Sự điềm tĩnh của anh nhanh chóng ổn định tinh thần toàn đội, giúp cho mọi người lấy lại bình tĩnh và tiếp tục chiến đấu.

Mặc dù trận chiến ngày càng trở nên khốc liệt và bắt đầu có vài người bị thương, nhưng khi nghe huấn luyện viên như một vị thần chiến tranh vẫn bình tĩnh cơ trí hạ lệnh cho từng người một, sự lo lắng và bồn chồn dần lắng xuống trong các đội viên còn lại.

Ngoại trừ Nguyên Soái và Niếp Duy An, những người còn lại đều là tân binh, kinh nghiệm tác chiến còn hạn chế, lúc này nếu không có khí thế mạnh mẽ của Nguyên Soái chỉ huy, bọn họ có thể vì hoảng sợ mà chịu tổn thất nặng nề hơn.

Trận chiến ngày càng kịch liệt, tiếng súng dồn dập liên hồi, kèm theo những tiếng chửi rủa lẫn lộn càng làm cho toàn đội nhiệt huyết sôi trào, anh dũng gϊếŧ địch.

Lưu Tam và Tiểu Dương từ hai bên trái phải dần áp sát nhau, dồn địch vào vòng vây, có kẻ định bỏ lái xe bỏ chạy nhưng bị hai người bắn chết không thương tiếc.



Trong số bọn chúng có một gã trung niên, dáng người hơi to béo, trông khác hẳn những người khác, có vẻ như là thủ lĩnh của những người này. Lúc đầu hắn ta vẫn được cấp dưới bảo vệ, chứng kiến

những người đồng bọn của mình bị gϊếŧ từng người một, đám người còn sót lại lập tức mặc kệ gã trung niên đó, ai cũng lo cứu lấy mạng sống của mình trước…

Gã đàn ông trung niên thấy tình thế không ổn lập tức muốn bỏ chạy. Hắn ta đẩy hai tên thuộc hạ ra làm bia đỡ đạn, đánh lạc hướng truy binh. Dường như dưới sự đe dọa của cái chết, thân hình mập mạp của gã ta phát huy tiềm lực kinh người, trốn thoát với sự linh hoạt và nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.

Tiểu Dương vẫn luôn chú ý đến tình hình trận chiến, ngay lập tức ánh mắt sắc bén phát hiện ra kế hoạch của đối phương. Cậu lập tức lao tới và di chuyển đến trước mặt gã ta, mồ hôi sớm đã làm trôi những vệt sơn dầu ngụy trang trên mặt, trên quần áo nhuốm đầy màu đen và đo không biết là máu của ai càng làm nổi bật tà khí mạnh mẽ toát ra từ khuôn mặt trẻ tuổi, cả người hung tàn như ác quỷ nhưng lại tràn đầy chính nghĩa bất khả xâm phạm, lạnh lùng kiên quyết, đôi mắt sáng người khiến đối phương trong lòng run lên.

Hai người đối đầu gần như đồng thời nâng tay lên, một bên nhanh chóng né tránh, một bên nổ súng không ngừng vào đối phương, đạn nổ tung tóe dưới chân, đất cát bay tứ tung.

Tai trái của Tiêu Dương bị một viên đạn sượt qua, cổ nhuốm đầy máu đỏ nhưng dường như cậu không cảm thấy gì, dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng như sói nhìn chằm chằm con mồi của mình, xoay người tránh một phát trực diện, hơi khựng lại sau đó ngay lập tức bóp cò.

Khẩu súng và cánh tay cậu như hòa làm một, lúc này cậu nhắm bằng tâm chứ không phải bằng mắt nữa, đột nhiên mọi thứ trên trời dưới đất đều yên lặng, chỉ còn lại tiếng gió thoảng qua…

Cảm giác nhạy bén của một tay bắn tỉa được huấn luyện nhiều năm đã làm cho phát súng này chính xác bắn trúng mi tâm của kẻ thù.

Tên cầm đầu đã bị bắn chết, số ít người còn lại tự nhiên hoảng sợ, la hét bỏ chạy hoảng loạn bắn bừa bãi tứ phía.

Chu Tường nhìn thấy một nửa đầu và mặt của Tiểu Dương đều là máu, thân hình cậu ấy hơi khựng lại, bên vai trái tràn đầy máu tươi… Ngay lập tức nhận ra rằng Tiểu Dương bị thương, đôi mắt anh đỏ lên, gầm lên giận dữ trong khi mang bazooka: “Hands up! You …”

“Câm miệng!”

Chu Tường còn chưa nói hết câu, Nguyên Soái nhanh chóng vòng ra phía sau cậu, dùng báng súng đập vào ót cậu một cái, tức giận mắng: “Ngu xuẩn!”

Đó rõ ràng là một khoảnh khắc sinh tử căng thẳng, nhưng Niếp Duy An không thể nhịn được bật cười một tiếng…

Lưu Tam nhanh chóng tiến lên, hai ba đòn đã kết thúc trận chiến, kẻ sống sót cuối cùng lập tức buông súng, giơ hai tay trên đầu làm động tác đầu hàng, vẻ mặt tuyệt vọng cầu xin tha thứ: “Please, please do not…”

Nguyên Soái không đợi hắn nói xong, sắc mặt lạnh lùng, không thèm nhìn hắn một cái, giơ tay một phát, kết liễu sạch sẽ.

Chỉ thị của cấp trên là phải xử lý ngay tại chỗ không để một ai sống sót, chưa kể nhóm người này đã gây tội ác tày trời, ra tòa quốc tế cũng chỉ có con đường chết.

Hơn nữa, loại địa phương này khắp nơi tràn ngập bạo lực, áp giải tù nhân tiềm ẩn quá nhiều nguy hiểm ngoài ý muốn, cho nên không cần thiết mạo hiểm như vậy.

Chu Tường ăn một báng súng sau gáy, xoa xoa cái ót khó hiểu hỏi: “Huấn luyện viên, vì sao lúc nãy…”

Không phải trong phim người ta đều hét lên “Ngươi đã bị vây quanh, mau nộp vũ khí đầu hàng đầu hàng…” hay đại loại như thế, vì cái gì lại đánh cậu a!

Chu Tường cảm thấy ủy khuất.

Nguyên Soái lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu, tức giận trào phúng nói: “Vừa rồi là tình huống gì chứ, cậu còn bày đặt bắn ngoại ngữ sao?!”

Chu Tường vuốt đầu không hiểu ra sao.

Lưu Tam và Tiểu Dương đã đi tới, liếc cậu một cái, bắt chước giọng điệu vừa rồi của Chu Tường, dùng một loại thanh âm kỳ quái kêu lên: “Hands up! Hands up!”

Niếp Duy An vội vã chạy tới với hộp sơ cứu trên lưng, động tác nhanh nhẹn vừa sơ cứu khử trùng vết thương vừa không nhịn được trêu ghẹo nói: “Đà Đà đang bán manh (*), các cậu cũng mau diễn phụ họa đi a!”

(*) 卖萌 – Bán manh: từ lóng nghĩa là tỏ vẻ dễ thương.

Lưu Tam lập tức giơ ngón tay cái lên, nghiêm trang ca ngợi: “Đà Đà bán manh đỉnh thật!”

Tiểu Dương trên đầu quấn một tầng băng gạc, đau đến nghiến răng nghiến lợi vẫn không quên giễu cợt: “Đà Đà thật đáng yêu, nhất định phải làm linh vật của tiểu đội chúng ta!”



Chu Tường nhất thời đen mặt: “Cậu mới bán manh! Cậu mới là linh vật!”

Nguyên Soái nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Đám người này gϊếŧ người không chớp mắt, đều là lũ tội phạm không có lương tâm, chết trăm lần cũng không chuộc tội! Căn bản là không có nhân tính! Cậu kêu bọn chúng nộp vũ khí đầu hàng sao? Cho dù có kêu rách cổ họng, bọn chúng cũng sẽ không để ý tới cậu!”

Mọi người đều không bị thương nặng, ngoại trừ Tiểu Dương, người vừa rồi bị bắn vào vai trái khi đối đầu với gã cầm đầu. Vì lúc đó khoảng cách tương đối gần, lại là đạn M16, gặp phải lực cản sẽ phát nổ, phạm vi sát thương lớn nên miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, thậm chí còn lộ ra ít xương trắng.

Cũng may lúc đó Tiểu Dương đã nhanh chóng xoay người sang một bên, mặc dù viên đạn đã xé rách một mảng thịt lớn trên vai, xương cốt không bị tổn thương nghiêm trọng nhưng cơ bắp và dây thần kinh chắc chắn đã bị tổn thương, không biết tình hình hồi phục sau này thế nào. .

Lưu Tam giúp cắt vải trên vai trái của Tiểu Dương, Niếp Duy An lập tức tiêm thuốc tê để giảm đau, sau đó vội vàng rửa sạch vết thương và tiến hành băng bó cầm máu sơ bộ.

Nguyên Soái đi kiểm tra chiến trường, xác nhận quân địch toàn bộ chết sạch, không có con cá nào lọt lưới, bèn đi bộ đến chỗ sâu trong đồng cỏ. Sau khi biến mất một lúc, anh quay lại với một con lợn rừng nhỏ trên tay.

Con lợn rừng nhỏ vẫn còn sống, rầm rì giãy giụa. Loại động vật này có hình dáng kỳ lạ, mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy nó, cảm thấy khá mới lạ và thú vị. Nhưng bọn họ còn chưa xem đủ, Nguyên Soái mặt không biểu cảm rút

con dao găm từ đôi giày quân đội của mình, anh giơ con dao lên và làm thịt nó.

“…”

Nguyên Soái xử lý thịt lợn một chút, sau đó đưa trước mặt Tiểu Dương, thản nhiên nói: “Bổ sung thể lực trước, lát nữa gặp lại đám Ly Hỏa và Nương Nương, xong nhiệm vụ là có thể lập tức về nước.”

Điều kiện y tế ở đây tồi tệ đến mức ngay cả khi có sự giúp đỡ của tổ chức Bác sĩ không biên giới nhưng nhiều loại thuốc vẫn khan hiếm. Đối với bộ đội đặc chủng, nếu vết thương ở vai và cánh tay không hồi phục tốt và để lại di chứng gì thì sau này chưa chắc họ có thể tiếp tục làm tay súng bắn tỉa, điều này chẳng khác nào một đòn trí mạng đối với quân nhân chuyên nghiệp.

Tiểu Dương mất máu quá nhiều mặt tái nhợt khó coi. Để thuận lợi hành động truy kích kẻ địch, bọn họ mang theo rất ít nước và lương thực, không nghĩ tới lại bị trì hoãn ba ngày, nên hiện tại dự trữ bị hao hụt nghiêm trọng, quân nhu không đủ dùng.

Tiểu Dương hiểu rõ tình hình hiện tại, chịu đựng mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn, rạch động mạch cảnh của lợn, máu tươi phụt ra, sau đó bịt mũi nuốt vào bụng.

Không cần Nguyên Soái nhiều lời, những người khác tự giác rút ra dao găm, ngươi một miếng ta một miếng ăn sống.

Chân trời truyền đến tiếng chim kêu to.

Niếp Duy An cảnh giác ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trên bầu trời có vài con kền kền bay lượn, dứt khoát nói: “Mùi máu sẽ thu hút càng nhiều chim ăn thịt và dã thú. Chúng ta mau rời đi! Vết thương Mộc Kiếm không thể trì hoãn!”

Không cần Niếp Duy An nhắc nhở, Nguyên Soái đã kết nối với đài chỉ huy, nhanh chóng báo cáo tình hình chiến đấu, tình hình còn lại sẽ có người phụ trách xử lý.

Chu Tường tìm một chiếc xe còn chạy được, khởi động xe và dừng lại bên cạnh Tiểu Dương, vẫy tay nói: “Mọi người mau lên xe!”

Tiểu Dương bị thương nên ngồi ở ghế lái phụ, những người khác chen chúc ở ghế sau, Chu Tường vừa nhấn ga, chiếc xe lập gào rú lao đi…

— Hết chương 64 —

Chú thích:

[1] 心有灵犀 ‘Tâm hữu linh tê’ là một vế trong câu thành ngữ 心有灵犀一点通 ‘Tâm hữu linh tê nhất điểm thông’: Linh tê, cổ nhân coi tê ngưu là linh thú, giữa sừng của nó có vân trắng như tơ, nối liền hai đầu, có độ cảm ứng cao. Cả cụm thành ngữ

ý chỉ hai bên tâm ý tương thông, có thể đọc được suy nghĩ của đối phương, thường dùng để chỉ tình cảm giữa nam và nữ.

------oOo------