Chương 61: Chương 61

Niếp Duy An như bị sét đánh, toàn thân run run, du͙© vọиɠ vừa rồi còn mãnh liệt nóng bỏng giờ như bị dội nước đá, nổi da gà tứ phía.

Nguyên Soái trong lòng mừng thầm, còn tưởng rằng chính mình kỹ thuật cao siêu làm cho người dưới thân dục tiên dục tử [1], khiến cô không tự chủ được run lên.

Vì thế, Nguyên Soái da mặt co quắp cố nặn ra nụ cười, tiếp tục dụ dỗ: “Cầu xin anh đi, anh cho em...”

Niếp Duy An vẻ mặt đỏ bừng, rốt cục nhịn không được rút tay ra, sờ lên mặt anh, nhéo một cái hỏi: “Vẻ mặt này của anh... Nụ cười quyến rũ đó là sao?”

Nguyên Soái da mặt rốt cục ngừng co quắp, chân thành hỏi: “Mê người sao?”

Niếp Duy An: “...”

Niếp Duy An thở dài nghiêm túc nói:“Họa hổ bất thành [2] a! Anh hiểu không?”

Nguyên Soái nhíu mày, đặt ở Niếp Duy An trên người không rõ cho nên.

Nguyên Soái cao to cường tráng, thể trọng không nhẹ, hai chân mở rộng, thứ nóng rực kia còn chôn sâu trong cơ thể cô… Niếp Duy An cảm thấy mình như một con cá trên xiên bị nướng chín, thật sự khó coi, cô nhướng mày không kiên nhẫn hỏi: “Anh có làm hay không? Không làm đi ra ngoài!”

Nguyên Soái nháy mắt hồi phục tinh thần lại, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, chậm rãi mở miệng nói: “Em còn không cầu xin anh, không cho em!”

Niếp Duy An quả thực muốn gϊếŧ người, lão xử nam nhà anh mới được ăn mặn mà còn bày đặt giả vờ làm cao thủ tình trường. Ai có thời gian hùa theo mấy trò mèo của anh chứ!

Trong mắt Niếp Duy An chợt lóe một tia hung quang, tươi cười rạng rỡ, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ càng làm nụ cười cô thêm mị hoặc khiến cho Nguyên Soái không khỏi thất thần một chút.

Niếp Duy An nhân cơ hội này hai tay nhanh chóng bắt lấy bả vai Nguyên Soái, hung hăng dùng sức kéo mạnh, hai chân vốn dĩ đang quấn quanh eo anh cũng cong lại, đầu gối ép chặt vào hai bên sườn anh, sau đó dùng sức lật người lại, trong nháy mắt vị trí hai người đã hoán đổi, Niếp Duy An đắc ý dào dạt cưỡi trên người Nguyên Soái.

Nguyên Soái nhíu mày, vừa nhấc thân trên lên đã bị Niếp Duy An dùng sức đè lại.

“Thành thật cho em!”

Nguyên Soái: “...”

Niếp Duy An nhướng mày, cười như không cười, ánh mắt quyến rũ, môi nở nụ cười hồn xiêu phách lạc, tất cả như kích động vào dây thần kinh mẫn cảm của Nguyên Soái lúc này…

Niếp Duy An quả thực như một nữ vương cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống anh. Cô ngồi trên bụng anh, những ngón tay mảnh khảnh của cô ấn lên bộ ngực trần của anh vẽ từng vòng tròn dụ hoặc liền khiến cơ bắp anh run rẫy hơi thở ngày càng nặng nhọc.

Niếp Duy An cố ý trêu đùa anh, lúc nặng lúc nhẹ nhưng lại không cho anh thỏa mãn, khiến Nguyên Soái mấy lần muốn đứng dậy giành lại quyền chủ động nhưng đều bị ép lùi lại…

Nguyên Soái rốt cục nhịn không được, trên trán nổi gân xanh, trước ngực lấm tấm mồ hôi dày đặc, khiến cho cơ bắp càng thêm căng cứng, cực kỳ gợi cảm.

“Nhanh lên...” Nguyên Soái thở phì phò, bất mãn thúc giục, “Mau...”

Niếp Duy An cố ý ngừng lại, đôi mắt tràn đầy ý cười nồng đậm nhìn anh.

Nguyên Soái trong lòng bỗng nhiên nảy lên dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Niếp Duy An chậm rãi mở miệng: “Muốn sao, muốn thì cầu xin em đi!”

Nguyên Soái: “...”

Nguyên Soái như muốn hỏng mất, trừng mắt nhìn cô, đáy mắt đen kịt như nổi lên hai ngọn lửa, hận không thể đem cô thiêu cháy trong du͙© vọиɠ. Anh không kìm được nhéo vòng eo mảnh khảnh của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầu… Cầu xin em! Nữ vương bệ hạ!”

Niếp Duy An: “...”

Không biết vì cái gì, rõ ràng không biết xấu hổ là Nguyên Soái nhưng Niếp Duy An lại cảm thấy mặt mình nóng lên, đặc biệt bốn chữ ‘Nữ vương bệ hạ’ kia thốt ra từ miệng Nguyên Soái như mang hàm nghĩa vô hạn, còn có một loại bất đắc dĩ bao dung sủng nịnh, làm cho lòng cô không khỏi run lên.

Được rồi, so với da mặt dày thì không ai sánh bằng Nguyên Soái...

Niếp Duy An thật mạnh ngồi xuống, lười biếng ghé vào ngực anh, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, ngáp một cái nói: “Em mệt mỏi, anh cứ tùy ý...”



Nguyên Soái nhất thời hai mắt phun hỏa, ôm eo cô thừa dịp lật người, một lần nữa đem cô đặt dưới thân...

Chính mình động thủ cơm no áo ấm...

Cầu người không bằng cầu mình!

Cổ nhân nói không sai a!

Nguyên Soái vui vẻ “tùy ý” nắm quyền chủ động.

Điện ảnh và tiểu thuyết... Đều là hư cấu lừa đảo a!

Bởi vì thời gian cấp bách, năm giờ phải có mặt ở sân bay, Nguyên Soái cũng không ép buộc cô quá mức, ba giờ hơn liền ôm cô ngủ thϊếp đi.

Bọn họ đều thói quen luôn sẵn sàng đợi lệnh, mặc dù thể xác và tinh thần mỏi mệt, hận không thể ôm nhau ngủ đến khi tối mịt, thời gian vừa đến, họ vẫn đúng giờ mở mắt.

Niếp Duy An ghét bỏ cau mày, trời nóng đổ mồ hôi khắp người mà anh như cái lò lửa ôm cô ngủ, không cần nói cũng khó chịu như thế nào, nhưng Nguyên Soái tựa hồ như không có chút cảm giác nào, hai cánh tay như thiết ôm chặt lấy cô.

Niếp Duy An ngủ không đủ giấc, khi rời giường tính khí có chút nghiêm trọng, không nói hai lời liền vươn móng vuốt qua cào anh một cái.

Nguyên Soái da dày thịt béo, chút không đem chút đau đớn ấy để vào mắt, ngáp một cái đứng dậy, rất tự nhiên nói: “Đến giờ rồi!”

Niếp Duy An khó chịu khi anh bày ra bộ dáng như không có chuyện gì, nhấc chân đạp vào mông anh, Nguyên Soái lảo đảo một cái sau đó vững vàng rơi trên mặt đất.

Nguyên Soái khó hiểu nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy?”

Niếp Duy An trừng mắt: “Nhìn anh không vừa mắt!”

Nói xong, Niếp Duy An giành trước một bước, nhảy xuống giường bay vào nhà tắm đóng cửa lại, bật nước nóng lên tắm.

Nguyên Soái không để ý lắm, nhặt quần áo lên sau đó chuồn về phòng.

Đang tắm, cửa đột nhiên bị người bên ngoài kéo ra, Nguyên Soái bình tĩnh quay đầu lại nhìn xuyên qua làn hơi nước thấy Niếp Duy An sắc mặt âm trầm đứng ở cửa.

Nguyên Soái lau mặt, mở miệng hỏi: “Máy nước nóng phòng em hỏng à?”

“Hỏng em gái nhà anh!”

Nguyên Soái không rõ cho nên sờ sờ cái trán của cô, bị cô một chưởng đánh mạnh vào tay.

“Làm sao vậy?”

Khuôn mặt Niếp Duy An tối sầm dọa người, chỉ vào cổ áo giận dữ hỏi: “Này làm sao bây giờ?”

Nguyên Soái tắt nước đi ra, rốt cục thấy rõ trên làn da trắng nõn mịn màng của cô, tất cả đều là dấu vết xanh tím ái muội...

Nguyên Soái vội ho một tiếng, vươn tay ôn nhu giúp cô sửa sang lại áo, cho dù cài cúc áo trên cùng cũng không giấu được...

Da Niếp Duy An vốn trắng, tối hôm qua nhất thời kích động liền quên mất, kết quả tại nơi dễ nhìn thấy như vậy lưu lại nhiều dấu vết... Nguyên Soái chột dạ sờ sờ mũi, cẩn thận nghĩ nghĩ, thành khẩn đề nghị: “Thời tiết này có nhiều muỗi, nói là bị muỗi cắn...”

“Anh tưởng rằng người khác đều là kẻ ngốc?” Niếp Duy An giận dữ, “Anh cầm tinh con chó sao! Hạ miệng ngoan độc như vậy, còn không xem chỗ nào! Làm sao em ra khỏi cửa được đây?!”

Mấy hôm nay nắng nóng như vậy, nếu đeo khăn quàng cổ hay thứ gì đó tương tự…

Khẳng định mọi người sẽ tưởng rằng cô có bệnh xà tinh! Huống chi cô còn phải mặc đồng phục rằn ri!

Nguyên Soái mỉm cười, sờ sờ tóc cô nói: “Không sao, có anh ở đây, anh sẽ giải quyết cho em!”

Niếp Duy An tức nghẹn họng. Cô nhìn Nguyên Soái lấy từ túi hành lý ra một cái khăn dùng để ngụy trang, dịu dàng đeo lên cổ cô.

“Chỉ cần không cởi ra thì sẽ không sẽ có người nhìn thấy!” Nguyên Soái dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu, “Kỳ thật bị người khác nhìn thấy cũng không có việc gì… Dù sao hai chúng ta cũng sắp kết hôn rồi!”



Niếp Duy An nhìn mình trong gương, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn hơn, nghe vậy liền trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng.

Chuẩn bị xong cũng thì thời gian cũng không còn nhiều, Niếp Duy An không còn cách nào đành đánh thức anh trai để mượn xe, một đường phóng như điện đến sân bay và nhờ bảo vệ ở đó trả lại xe giúp cô lúc trời sáng.

Trời còn tối, sân bay quân sự lại ở xa khu dân cư nên rất hẻo lánh, xung quanh càng thêm tịch mịch hoang vắng.

Niếp Duy An và Nguyên Soái tìm được đội của mình, động tác lưu loát nhảy lên phi cơ trực thăng, trong tiếng gầm lớn trực thăng hướng lên trời cao chìm vào bóng đêm.

Niếp Duy An lúc này mới có thời gian nhìn đến nhân sự được điều động, kinh ngạc chỉ vào người đang ngồi trong góc: “Như thế nào lại đem anh ta theo?”

Thiệu Chính khịt mũi một tiếng, khinh thường quay đầu đi chỗ khác.

Giáo quan Quách Đông thở dài, nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ lần này có vẻ đặc thù, một mình bác sĩ như Niếp thiếu tá có thể không đảm đương được, quân y của đội thứ hai và đội thứ ba đều đang có nhiệm vụ khác, nhân lực hiện tại đang thiếu… Hơn nữa bác sĩ Tống chủ động đề nghị tham gia. Tôi cũng đã suy nghĩ về điều đó, y thuật của bác sĩ Tống rất tốt nên tôi đã đồng ý!”

“Y thuật tốt có ích lợi gì? Hoa Đà dù giỏi đến đâu cũng bị chém đầu? Mấu chốt là nhìn giá trị vũ lực!” Thiệu Chính lạnh lùng trào phúng nói, “Anh ta yếu như vậy, chạy không nổi trên chiến trường!”

Tống Đình Ngọc sắc mặt đỏ lên, ngập ngừng nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng... Không liên lụy mọi người...”

Niếp Duy An liếc mắt cảnh cáo nhìn Thiệu Chính một cái, mở miệng nói: “Nhiệm vụ là gì?”

Quách Đông một bên nhanh chóng mở ra máy tính ra, một bên nhanh chóng giải thích: “Lần này là quốc tế liên hợp hành động... Những năm gần đây, tổ chức X khét tiếng đã lợi dụng môi trường chính trị đặc thù của địa phương để thực hiện nhiều vụ khủng bố gây nguy hiểm cho thế giới ở Châu F. Việc này đã thu hút sự chú ý của các quốc gia khác, nhóm người này gần đây càng ngày càng hung hãn, cuối cùng bọn chúng bại lộ tung tích ở quốc gia D...”

Nguyên Soái dừng lại một chút, không khỏi đưa mắt nhìn người bên cạnh.

Niếp Duy An hơi sửng sốt một chút, cô nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, trái tim chợt chùng xuống...

Châu F...

Nơi mà huyền thoại quân đội Niếp Phụ Nhiêu vinh quang hy sinh.

Niếp Duy An đang thất thần, bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay ấm áp, nghiêng đầu nhìn qua liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Nguyên Soái.

Trái tim Niếp Duy An bỗng trở nên an tĩnh, cô mỉm cười, dùng sức nắm tay anh.

“…Lần này hành động không chỉ có có chúng ta, còn có M quốc, N quốc, E quốc... Cấp trên rất coi trọng nhiệm vụ lần này, Đại đội trưởng Trần cùng quân khu tư lệnh thảo luận suốt đêm, dù sao đề cập đến vấn đề quốc tế, chuyện quan trọng phải bàn bạc với nội bộ trước, sau đó chúng ta cần đàm phán với đại diện các quốc gia khác nhau để đạt được thỏa thuận sơ bộ…” Quách đông bỗng nhiên thở dài, “Nơi đó... Nạn đói, bệnh tật, bạo loạn... Không thể hoàn thành nhiệm vụ nếu thiếu bác sĩ đi cùng! Trước khi đến đây, bên hậu cần cũng đã chuẩn bị rất nhiều loại thuốc cơ bản, bên phía bác sĩ không biên giới [3] cũng sẽ tham dự hỗ trợ chúng ta, cho nên khi bác sĩ Tống chủ động muốn tham gia, tôi đã đồng ý mà chưa hỏi cấp trên.”

Nguyên Soái trầm giọng nói: “Cậu làm không sai! Nhiệm vụ lần này không thể coi thường, cũng may chúng ta có các quân y ưu tú, bác sĩ Tống tuy rằng thể thể lực hơi yếu nhưng y thuật xuất sắc, làm hậu phương hỗ trợ sẽ giúp đỡ chúng ta rất nhiều!”

Nguyên Soái ánh mắt sắc bén như tia chớp bắn thẳng về phía Thiệu Chính, lạnh lùng cảnh cáo: “Bình thường các cậu hồ nháo thế nào tôi mặc kệ! Lần này liên quan đến tôn nghiêm quốc gia và thể diện của Hoa Nam Lợi Nhận! Ai vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến toàn đội, đừng trách tôi không khách khí!”

Nói xong, Nguyên Soái liền tiếp nhận máy tính, bắt đầu triển khai nhiệm vụ.

Bầu không khí trong cabin đột nhiên trở nên trang nghiêm hơn, tràn ngập mưa gió nặng nề sắp đến…

– Hết chương 61 –

Chú thích:

[1] 欲仙欲死 – Dục tiên dục tử: vui sướиɠ tột đỉnh.

[2] 画虎不成, 反類犬 – Họa hổ bất thành, phản loại khuyển: Vẽ hổ không thành, lại thành chó. Ý Niếp Duy An là Nguyên Soái cố tỏ ra vẻ quyến rũ nhưng lại làm thành trò mèo =)).

[3] Bác sĩ không biên giới (MSF - Médecins Sans Frontières): một tổ chức phi chính phủ viện trợ trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh,…

------oOo------