Một tháng mới trở về quân doanh làm ai cũng có cảm giác như trở về nhà, thoải mái vô cùng, dù phải quay lại với huấn luyện nặng nhọc hàng ngày nhưng vẫn thấy dễ chịu hơn nhiều so với ở ngoài.
Doanh trại chính là nhà của bọn họ, cho dù bên ngoài có đẹp đẽ thế nào cũng không có cảm giác thoải mái an tâm như ở nhà
Ngụy Tuyết vừa thấy Niếp Duy An liền chạy tới ôm lấy cô, đáng thương nói: “Mọi người không ở đây, em chỉ có một mình chán chết! Lần sau mặc kệ đi chỗ nào cũng phải mang em theo a!”
Niếp Duy An buồn cười kéo người đang dính lấy cô ra, chọc chọc vào trán cô nói: “Em muốn đi làm nhiệm vụ đến vậy sao? Không sợ khổ sao? Lần sau nói không chừng cũng rất nguy hiểm…”
“Không sợ!” Ngụy Tuyết nắm chặt nắm tay, làm ra động tác xông lên, trịnh trọng nói: “Người sợ chết không thể làm quân nhân!”
Tống Đình Ngọc nhịn không được cười ra tiếng.
Ngụy Tuyết đảo mắt, cười hì hì nói: “Hơn nữa, Tiểu Ngọc tỷ còn không sợ mà!”
Tống Đình Ngọc sắc mặt cứng đờ, hừ một tiếng: “Cô lại trêu ghẹo tôi nữa là tôi không đưa quà cho cô đấy!”
Ngụy Tuyết hai mắt lập tức tỏa sáng, túm lấy ba lô của hai người lắc lắc: “Ai nha, cuối cùng hai người còn có lương tâm nhớ tới em! Mau đưa quà ra đây nào!”
Trạm y tế bên này hài hòa náo nhiệt, bên kia bộ đội đặc chủng không nhẹ nhàng như vậy.
Vừa buông hành lý, còn không kịp ngồi nghỉ uống miếng nước, Nguyên Soái đã ra lệnh chạy việt dã đến quả đồi đối diện nơi đóng quân rồi chạy trở về, khi nào hoàn thành mới được ăn cơm chiều.
Trong một tháng bọn họ đi huấn luyện quân sự cho bên bệnh viện, mặc dù họ không phải huấn luyện cường độ cao như trong doanh trại, nhưng không bao giờ thiếu các bài tập thể dục cơ bản như chạy việt dã vào mỗi buổi sáng và buổi tối.
Ngồi xe một ngày, buổi tối mọi người đều đi nghỉ ngơi sớm, Nguyên Soái rốt cục cũng có thời gian, nhàn nhã đi đến Trạm y tế.
Anh đi đường nhỏ để tránh cảnh vệ tuần tra, lúc đến Trạm y tế bên trong đã tắt đèn tối đen, chỉ có phòng của Niếp Duy An còn để lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Nguyên Soái động tác lưu loát trèo lên tường, lúc nhảy xuống tựa hồ không phát ra âm thanh nào, thân thủ nhanh nhẹn di chuyển đến cửa sổ phòng Niếp Duy An, vươn tay gõ nhẹ lên cửa sổ.
Niếp Duy An trừng mắt nhìn bóng người quen thuộc phản chiếu trên cửa sổ, hạ giọng tức giận hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mở cửa!”
Niếp Duy An trong lòng thầm mắng một tiếng, nửa đêm lén lút trèo tường vào phòng người ta là vì sợ mọi người biết rằng họ đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ à!
Niếp Duy An thở dài thật mạnh, bất đắc dĩ đứng lên mở cửa, với tính cách và năng lực của Nguyên Soái, cho dù cô không ra mở, hẳn là anh cũng có thể phá cửa vào một cách nhẹ nhàng.
Niếp Duy An sớm đã tắt đèn, chỉ mở một cái đèn nhỏ ở đầu giường, trước khi ngủ cô đang đọc tiểu thuyết để giải trí, vừa cảm thấy buồn ngủ thì đã bị Nguyên Soái làm cho tỉnh như sáo.
Nguyên Soái một chút cũng không khách khí, trong phòng ngay cả cái ghế cũng không có, liền tùy ý ngồi ở trên giường, cần cuốn tiểu thuyết lên lật qua lật lại, không chút ngượng ngùng khi quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Niếp Duy An khoanh hai tay trước ngực đứng dựa vào tường, nhướng mày hỏi: “Đã trễ thế này, tìm em có việc gì sao?”
Nguyên Soái đặt sách xuống, ánh mắt nặng nề nhìn cô một hồi, cân nhắc nói: “Anh tới bàn bạc với em một chuyện…..”
Vừa nói, Nguyên Soái vừa lấy trong túi ra mấy tờ giấy đưa cho cô: “Anh đã đánh máy mấy bản báo cáo, phải vắt óc suy nghĩ lựa chọn từ ngữ lắm đấy, bản này anh nghĩ khó mà gây ấn tượng được với cấp trên, bản bên dưới chân thành hơn… Em xem thử xem cái nào thích hợp hơn?”
Niếp Duy An: “…”
Niếp Duy An xem cũng không muốn, cô đặt chúng lên bàn và thở dài: “Đại soái, chúng ta như bây giờ… Không phải rất tốt sao?”
“Làm sao tốt được?” Nguyên Soái không đồng ý đánh gãy lời cô, “Hai chúng ta là thiếu tá, nếu kết hôn thì sẽ không cần giấu giếm như vậy, quân đội cũng sẽ cấp cho chúng ta một gian phòng riêng, đến lúc đó chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng nhau!”
Nguyên Soái suy nghĩ một chút, bổ sung nói: “Hơn nữa, nếu em muốn sinh con, cũng có thể…”
“Dừng, dừng!” Niếp Duy An không thể không đánh gãy sự tưởng tượng của anh, dở khóc dở cười nói, “Em cảm thấy anh nghĩ hơi xa rồi đấy… Em thừa nhận, là em có ấn tượng tốt với anh, nhưng chúng ta mới quen biết được bao lâu? Còn chưa đến một năm! Anh không cảm thấy chưa tới một năm liền nói tới chuyện cưới xin thì có điểm không thích hợp sao?”
“Có cái gì không thích hợp?” Nguyên Soái khó hiểu, “Em cũng nói là em yêu anh, vậy kết hôn là có thể mỗi ngày ở cùng nhau rồi!”
Niếp Duy An quả thực thầm phỉ nhổ trong lòng, có thể đừng không biết xấu hổ như vậy được không!
Cô rõ ràng nói là ấn tượng tốt… Như thế nào nghe vào tai anh lại thành cô yêu anh vậy!
Niếp Duy An thở dài, ngồi bên cạnh anh ôn nhu nói: “Em không nghĩ hai chúng ta đã phát triển đến mức độ đó… Nguyên Soái, anh nghĩ kết hôn quá đơn giản! Yêu là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân lại liên quan đến hai gia đình. Anh xem, anh còn chưa hiểu biết nhiều về em, bản thân em cũng chưa biết nhiều về anh. Em thậm chí còn chưa gặp qua người nhà anh, nếu họ không chấp nhận em thì sao?”
Nguyên Soái khó hiểu nhìn cô: “Tại sao? Bọn họ sẽ không có ý kiến
gì… Em trách anh không đưa em về nhà sao? Yên tâm, hai ngày nữa anh sẽ nói chuyện với Trần đội và xin vài ngày nghỉ phép, lúc đó anh đưa em trở về nhà…”
“Vấn đề căn bản không phải là cái đó?”
“Vậy rốt cuộc vấn đề là cái gì?” Nguyên Soái đột nhiên cao giọng, ngữ khí thậm chí có chút ủy khuất, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Bình thường em thẳng thắn lắm mà, sao đột nhiên lại vòng vo như vậy…”
Niếp Duy An giả vờ như không nghe thấy, im lặng một lúc mới hỏi: “Vậy anh đã nghĩ đến tương lai chưa? Sau khi kết hôn… Nguyên Soái, bác sĩ Phùng đã sinh em bé. Khi cô ấy nghỉ thai sản xong sẽ trở về doanh trại, lúc đó em sẽ rời đi.”
Khuôn mặt Nguyên Soái đanh lại, môi mấp máy nhưng vẫn im lặng.
Niếp Duy An mỉm cười: “Anh xem, giữa chúng ta kỳ thật có rất nhiều vấn đề… Em là bác sĩ và em yêu nghề của mình! Anh là bộ đội đặc chủng, em biết anh cũng sẽ không rời khỏi đây… Anh không nghĩ tới rằng khi em trở lại Tổng viện, chúng ta làm sao bây giờ?”
Nguyên Soái nhíu mày: “Ở quân đội em cũng có thể làm bác sĩ…”
Ngay cả bản thân Nguyên Soái cũng không tự tin nói điều này, đã gần một năm kể từ khi Niếp Duy An đến Trạm y tế, cô vẫn chưa có một ca phẫu thuật tử tế nào. Nhiều nhất cũng chỉ có những quân nhân bị thương nhẹ sẽ được khâu vết thương, bôi thuốc hoặc sơ cứu, những trường hợp nghiêm trọng đều được đưa đến bệnh viện dã chiến hoặc bệnh viện trong nội thành nơi có trang thiết bị đầy đủ hơn để chữa trị… Niếp Duy An ở lại đây, quả thực là đại tài tiểu dụng [1].
Niếp Duy An ôn nhu khuyên nhủ: “Em sẽ không từ bỏ việc làm bác sĩ chỉ vì những điều này, giống như anh cũng sẽ không rời khỏi Hoa Nam Lợi Nhận vì một người phụ nữ. Nguyên Soái, chúng ta vừa mới bắt đầu, em không muốn nghĩ xa như vậy… Tại sao chúng ta không tận hưởng mối quan hệ hiện tại?”
Nguyên Soái trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, nghiêm nghị nói: “Anh không hiểu suy nghĩ của em, nhưng Nguyên Soái anh từ đầu đến cuối làm việc gì cũng luôn nghiêm túc! Nếu anh đã nhận định được đối tượng, thì phải lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết!”
Niếp Duy An cảm thấy xúc động, hiếm khi thấy một người đàn ông nghiêm túc như Nguyên soái trong thời đại này, nhiều tên đàn ông đứng núi này trông núi nọ, luôn thả thính nhiều người sau đó lựa chọn đối tượng thích hợp nhất để kết hôn… Thậm chí nhiều người chỉ vì mục đích chơi đùa, thậm chí bản thân cô, năm xưa có bao nhiêu người yêu, chẳng phải cũng vì cuộc sống quá mức tịch mịch đó sao?
Niếp Duy An nhịn không được cười cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nghiêm túc của anh, gật đầu nói: “Em biết… Nếu không lấy kết hôn làm mục đích, tất cả tình yêu còn lại đều là đùa giỡn lưu manh!”
Nguyên Soái mất hứng nhíu mày, nắm bàn tay đang quấy rồi của cô, nghĩ nghĩ hỏi: “Hiệu quả cách âm ở đây thế nào?”
Nụ cười của Niếp Duy An cứng đờ.
Nguyên Soái ghét bỏ nhìn chiếc giường dưới mông: “Trong quân đội toàn là giường ván rộng một thước, nhỏ quá không thoải mái! Nhưng ký túc xá của anh ở tầng trên cùng, xung quanh không có người ở. Mặc dù trong phòng có hai cái giường, nhưng cũng chỉ có mình anh ngủ, chúng ta có thể cùng nhau…”
Niếp Duy An đờ đẫn “Ừm” một tiếng, lạnh lùng hỏi: “…Cho nên?”
Nguyên Soái sắc mặt không thay đổi đề nghị: “Cho nên không bằng em tới phòng anh đi… Dù sao không kết hôn, bị người khác phát hiện sẽ đàm tiếu, da mặt anh mỏng, về sau uy nghiêm không đủ sẽ khó quản được lính dưới trướng.”
Không biết vì cái gì, Niếp Duy An nghe được ba chữ “da mặt mỏng”, dạ dày chợt nhộn nhạo, hận không thể nôn hết bữa tối ra ngoài!
Nguyên Soái ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, Niếp Duy An không khỏi cười lạnh ra tiếng: “Em nhớ không lầm anh ở tầng bốn đúng không?”
Nguyên Soái gật đầu: “Chỉ là tầng bốn, anh mười giây liền leo lên được, anh có lòng tin với em!”
Niếp Duy An rốt cục nhịn không được, giơ chân đá mạnh một cái, há mồm tức giận mắng: “Anh đi chết đi!”
Nguyên Soái nhanh nhẹn tránh đi, bàn tay to bắt lấy cổ chân của cô. Tư thế này quá mức ái muội, huống chi tay Nguyên Soái đang vuốt ve dọc lên trên…
Niếp Duy An không thể nhịn được nữa, rút chân lại, lạnh lùng nói: “Đã muộn rồi, anh về đi!”
Nguyên Soái lơ đễnh buông tay ra, trên mặt tràn đầy lãnh đạm.
Niếp Duy An nhịn không được châm chọc nói: “Cẩn thận một chút, đừng để bị người khác bắt gặp anh trèo tường! Da mặt anh mỏng không chịu được đâu!”
Nguyên Soái thân thể khoẻ mạnh, tuổi trẻ nhiệt huyết, mới nếm qua mùi vị ngọt ngào nên có chút chờ mong, nhưng kỷ luật quân đội nghiêm khắc, dù rất tiếc nuối cũng không còn cách nào khác, đành đứng dậy rời đi.
Nguyên Soái vừa đi, Niếp Duy An cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, tắt đèn nằm lên giường, bỗng nhiên không có buồn ngủ.
Bác sĩ Phùng không bao lâu nữa sẽ quay lại, cô cũng sẽ không ở lại Trạm y tế… Có quá nhiều yếu tố không chắc chắn trong tương lai…
Niếp Duy An trở mình, bỗng nhiên nhớ tới cô út đã nuôi nấng cô từ thưở nhỏ, đó là người phụ nữ mà cô ngưỡng mộ nhất trong cuộc đời mình, nhưng dù vậy, Niếp Duy An vẫn không muốn học theo cô út…
Không phải là cô không muốn cống hiến cuộc đời mình cho Quốc gia, mà là cô không muốn chết trong phẫn hận và tiếc nuối như thế.
Vào ngày đầu tiên sau khi trở lại doanh trại, Nguyên Soái đã thiết đãi bọn họ món khai vị.
Huấn luyện cực hạn thể lực – hành quân trên núi.
Nói một các hoa mỹ là để họ khởi động gân cốt, phục hồi trí nhớ huấn luyện cường độ cao sau một tháng lười biếng.
Nguyên Soái giải thích ngắn gọn các quy tắc và yêu cầu thượng sĩ phân phát bản đồ cho họ.
Vác tải trọng 25kg, quãng đường leo núi liên tục gần 100km, thời gian ước tính là 30 tiếng.
Thời tiết hiện tại đã là giữa trưa nóng bức, may mà núi rừng tương đối ẩm ướt, so với hành quân trong sa mạc còn dễ dàng hơn, chí ít tìm được nước cũng dễ dàng hơn nhiều
Niếp Duy An và Tống Đình Ngọc di chuyển cân điện tử đến sân huấn luyện và ghi lại cân nặng của mọi người trước khi lên đường, so sánh với ghi chép trước đó, họ không khỏi lắc đầu cười: “Có vẻ như một tháng ở thôn làng miền núi thực sự tốt, ai cũng tăng được vài cân!”
Nguyên Soái hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, đợi bọn họ trở về thì cũng vừa lúc giảm được vài cân!”
— Hết chương 53 —
Chú thích:
[1] Đại tài tiểu dụng: dùng người có tài lớn vào những việc nhỏ.
------oOo------