Chương 51: Lần đầu tiên

Bên này Niếp Duy An còn đang vắt óc suy nghĩ, bên kia Nguyên Soái cũng không rảnh rỗi, anh xé mở lớp giấy gói, dùng hai ngón tay nặn vật kia ra, nhíu mày nhìn cẩn thận.

Niếp Duy An bị vẻ mặt học tập nghiêm túc của anh làm cho sửng sốt, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy? Anh sẽ không mua nhầm hàng giả đấy chứ?”

Trấn huyện nhỏ như vậy còn chưa thấy qua cái siêu thị lớn đàng hoàng nào, vì vậy rất có khả năng mua phải hàng giả…

Nguyên Soái ngước mắt nhìn cô, đột nhiên nhét cho cô thứ gì đó trong tay, ngồi xuống, duỗi đôi chân dài ra lệnh như một đại gia: “Em tới mang cho anh đi!”

Niếp Duy An: “...”

Niếp Duy An không thể tin được trừng mắt anh: “Ủa? Đừng nói với tôi là anh không biết cách mang?”

Nguyên Soái đỏ mặt, ho khan một tiếng và im lặng.

Điều này đồng nghĩa với ngầm thừa nhận…

Niếp Duy An lúc này mới kinh ngạc, ‘chậc chậc’ chép miệng hai tiếng, nhìn anh từ đầu đến chân đánh giá: “Anh cũng là người trưởng thành, đến bây giờ mà vẫn chưa dùng cái này bao giờ sao? …Khoan đã, đừng nói anh vẫn còn là xử nam đấy nhé. Trời đất thánh thần thiên địa ơi, chẳng biết là tôi lãi hay lỗ nữa. Xử nam không có kinh nghiệm… Không biết nặng nhẹ liệu có làm tôi bị thương không đấy. Không được, tôi muốn đổi ý.”

Nguyên Soái sắc mặt trầm xuống, nguy hiểm híp mắt nhìn cô hỏi: “Em muốn đổi ý?”

Nguyên Soái bình thường bày ra này vẻ mặt lạnh lùng này, lính dưới trướng anh đều có thể sợ tới mức hai chân như nhũn ra, bất quá Niếp Duy An cũng không sợ anh, nhún vai nói với vẻ đương nhiên: “Anh không có kinh nghiệm, vậy lát nữa người chịu khổ chẳng phải là tôi sao? Tôi muốn đổi ý cũng là chuyện bình thường mà.”

Nguyên Soái cười lạnh: “Muộn rồi!”

Nói xong trực tiếp áp đảo cô xuống dưới thân, âm thanh lạnh lùng nói: “Không mang cũng tốt, nếu có thai thì cấp trên nhất định sẽ phê chuẩn báo cáo kết hôn ngay lập tức.”

Niếp Duy An hoảng sợ, cô sợ tên đàn ông tϊиɧ ŧяùиɠ lên não này sẽ làm thật, vội vàng dịu giọng cầu xin tha thứ: “Được, được, là tôi sai lầm rồi, tôi nói giỡn thôi… Để tôi mang giúp anh, tôi hầu hạ anh a, Đại Soái!”

Niếp Duy An đảo mắt và đẩy anh nằm xuống, động tác thuần thục đeo vào cho anh, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, giống như… đang nghiêm túc thực hiện một thí nghiệm y học bình thường vậy.

Nguyên Soái nhìn thấy cử chỉ thoăn thoắt của cô, chua ngoa lên tiếng: “Xem ra em làm rất thuần thục a!”

Niếp Duy An đắc ý nhíu mày: “Anh tưởng ai cũng gà mờ như anh?”

Nói nhảm nhiều quá, Nguyên Soái đã sớm không còn kiên nhẫn, vươn bàn tay to ấn sau gáy cô, cúi đầu cắn mạnh một cái.

Nỗi uất ức trong lòng Nguyên Soái không nói nên lời, anh trút hết vào nụ hôn này, trằn trọc mυ"ŧ vào, dùng đôi môi mềm mại của mình cắn mạnh vào môi cô, cho đến khi nếm được một tia máu tươi, mới từ từ làm nguôi giận trong trái tim anh...

Nhưng anh là bộ đội đặc chủng nhiều năm, trải qua biết bao mưa bom bão đạn, máu tươi sẽ chỉ khơi dậy sự tàn bạo trong người anh, giờ khắc này Nguyên Soái hưng phấn tột đỉnh, hai tay dùng sức vuốt ve cơ thể mềm mại của Niếp Duy An, để lại những dấu vết ái muội trên làn da trắng noãn của cô.

Anh cũng muốn đối xử dịu dàng với cô, nhưng không biết vì sao lại không kìm nén được du͙© vọиɠ sôi sục trong cơ thể, trong lòng như có ai châm lửa, tất cả máu đều sôi trào, mọi tế bào trong cơ thể đang kêu gào nhanh chóng phát tiết...

Niếp Duy An không quen với cách chịu đựng thụ động như vậy, bàn tay của anh thô ráp khác với người bình thường, chúng nóng rực và ẩm ướt vì du͙© vọиɠ, mỗi nơi chúng đi qua đều mang đến cảm giác xôn xao khác thường…



Nguyên Soái yêu thích vuốt ve nhào nặn nơi no tròn mềm mại trên ngực cô, sau đó mới một tay buông ra chậm rãi di chuyển xuống dưới lướt qua vòng eo nhạy cảm, khiến cho người dưới thân một trận run rẩy.

Nguyên Soái dùng đầu gối đẩy hai chân đang khép chặt của Niếp Duy An ra, một tay thăm dò chạm đến chỗ mà anh đã mê mẩn từ lâu, dùng một chút kinh nghiệm học tập của mình sờ soạng khıêυ khí©h…

Cảm giác bị dị vật xâm nhập quá kỳ lạ, Niếp Duy An nhíu mày, không thể phớt lờ cảm giác khó chịu, trong lòng bỗng dâng lên một tia sợ hãi, cuối cùng không nhịn được mở mắt ra, thở hổn hển để che đậy sự hoảng sợ, bật thốt lên hỏi: “Anh đang làm gì... tìm điểm G của tôi?”

Nguyên Soái: “...”

Niếp Duy An ngượng ngùng đỏ mặt, bỗng nhiên cô khom người lùi ra sau, tránh đi ngón tay Nguyên Soái đang làm loạn ở nơi mềm mại, lúng túng co chân lại, miệng cọp gan thỏ khıêυ khí©h anh: “Không kinh nghiệm thật phiền toái! Trực tiếp tiến vào và hoàn thành xong việc thôi, như thế nào lại lằng nhằng như vậy. Trừ phi anh là cây tăm, nếu không sao lại...”

Nguyên Soái sắc mặt đen như đít nồi, cả người cũng sắp biến thành màu đen!

Niếp Duy An là người kiêu ngạo và trọng sĩ diện, tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng bản thân cô đang sợ hãi và run rẩy đến mức nào, cô cũng không muốn bản thân bị động phó mặc cho người khác. Lúc này tên đã lên dây, không thể đổi ý nữa, trong lòng như có hồi trống gióng lên làm tinh thần hăng hái thêm, cô mạnh mẽ áp đảo người đàn ông trước mặt, chủ động xoay người ngồi khóa trên bụng Nguyên Soái, hai tay đặt trước ngực anh.

Niếp Duy An bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Nguyên Soái, toàn thân như bốc hỏa, giả vờ bình tĩnh hất tóc, nhàn nhạt nói: “Anh lề mề quá, tôi làm thay anh cho!”

Nguyên Soái suy nghĩ một chút, sau đó anh chỉ đơn giản là dang hai tay ra, dựa lưng vào gối, bộ dáng như một đại gia chờ người hầu hạ...

Niếp Duy An rất hài lòng với sự phục tùng của anh, nhắm mắt lại với sự quyết tâm, đưa tay ra phía sau và chạm vào du͙© vọиɠ nóng bỏng của Nguyên Soái, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ bụng và cơ mông anh đang siết chặt. Nguyên Soái tròng mắt đỏ bừng, gân xanh trên trán giật giật, cắn răng liều mạng chịu đựng nhưng hô hấp nặng nề dồn dập lại tiết lộ rằng du͙© vọиɠ của anh sắp bùng nổ...

Niếp Duy An quyết tuyệt không chút do dự, nâng người dậy điều chỉnh sao cho bộ phận căng cứng của anh đặt tại lối vào mềm mại của cô, hít sâu một hơi và ngồi mạnh xuống…

“A...”

Niếp Duy An khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhắm mắt lại thở hổn hển, một lúc sau mới cắn răng nói: “Lớn quá!”

Nguyên Soái cũng thực khổ sở, ngực đã sớm phủ một tầng mồ hôi mỏng, anh cảm thấy lúc trước khi mới vào Hoa Nam Lợi Nhận huấn luyện cũng không có khảo nghiệm sức chịu đựng như bây giờ…

Nguyên Soái cảm thấy mình nhất định mất trí rồi mới có thể đem quyền chủ động giao cho cô, loại thống khổ không thể dùng sức, du͙© vọиɠ không chỗ phát tiết... Không thể nào diễn tả bằng lời!

Nhưng...

“Em cũng là lần đầu tiên?”

Niếp Duy An vì đau mà sắc mặt tái nhợt, nghe vậy liền nổi giận mắng: “Tôi nói là tôi không phải lần đầu tiên khi nào?”

Vậy sao lúc nãy em còn cười nhạo anh không có kinh nghiệm…

Nguyên Soái yên lặng thở dài, chủ động đỡ lấy thắt lưng của cô, ngồi dậy ôm cô vào lòng trấn an, hai tay di chuyển khắp người cô, chậm rãi trêu chọc bầu ngực của cô.

“Thả lỏng nào...” Nguyên Soái cắn nhẹ vành tai của cô, hơi thở nóng bỏng làm cô khẽ run, anh nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, giao cho anh...”

Niếp Duy An cắn mạnh vào vai anh như thể trút giận, không chút khách khí để lại dấu răng đỏ chót, giễu cợt nói: “Giao cho anh? Tôi cũng không biết mình chết thế nào đâu... Đến mang bao anh còn không biết.”

Nguyên Soái rốt cục nhịn không được cử động thắt lưng, dựa vào bản năng du͙© vọиɠ của đàn ông nhẹ nhàng luật động, đồng thời cũng không quên hỏi nghi vấn trong lòng: “Em cũng không có kinh nghiệm, sao lại biết cách mang bao?”



Niếp Duy An bị hành động của anh làm bất ngờ, lập tức kinh hô một tiếng, chẳng qua khi thanh âm thoát ra từ miệng cô lại giống như một tiếng rêи ɾỉ khéo léo khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ.

“Em, em trước kia từng du học, trong chương trình học có dạy về kiến thức tìиɧ ɖu͙© và sinh sản…” Niếp Duy An thở dốc thật sâu, tiếp tục nói, “Hơn nữa, các thí nghiệm y học thường được sử dụng…”

Nguyên Soái chỉ muốn chuyển hướng sự chú ý giúp cô thả lỏng hơn, nào có tâm tư nghe cô kể về y học thực nghiệm, cảm thấy ra vào dễ dàng hơn liền bắt đầu luật động mạnh hơn...

Niếp Duy An không phải là người sợ đau, trước đây huấn luyện gian khổ như thế nào cô cũng có thể kiên trì, nhiều lần cổ tay bị trật khớp, cô vẫn có thể hung ác tự mình nắn lại, còn có trọng thương khi thực hiện nhiệm vụ cô cũng đều chống đỡ được… Những đau đớn đó, cô tập mãi đều thành thói quen, vốn tưởng rằng không gì có thể làm cô gục ngã nhưng không nghĩ tới đau đớn của đầu tiên lại khắc cốt ghi tâm như thế!

Đó là... nỗi đau khi bộ phận mềm mại riêng tư nhất trên cơ thể bị xé rách, sự xấu hổ khi bị mở ra và xâm phạm ở nơi bí ẩn nhất, xen lẫn với niềm vui sướиɠ của sự hòa hợp thể xác và tinh thần.

Niếp Duy An không biết khi nào thì vị trí của hai người đã đảo ngược, người đàn ông phía trên đang nhìn cô với ánh mắt tràn đầy khát khao và thương tiếc, cơ bắp săn chắc với những đường nét uyển chuyển lấm tấm mồ hôi trông tràn đầy sức mạnh và mị lực, làm cho cô cảm thấy an toàn muốn dựa vào.

Mọi người ai cũng có lòng sùng bái với sức mạnh, và phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ mong muốn có một vòng tay vững chắc để ôm lấy mình, để mình dựa vào...

Đau đớn dần dần tiêu tán, thay vào đó là niềm vui sướиɠ vô bờ bến, mỗi lần va chạm đều như đánh thẳng vào trái tim Niếp Duy An, cô dần chìm vào kɧoáı ©ảʍ, cơ thể cô như chiếc thuyền lắc lư theo từng động tác ra vào của anh…

Một đêm này, chiếc giường gỗ chạm trổ theo phong cách cổ điển quả nhiên không ngừng kêu kẽo kẹt như dự đoán, khi trời tờ mờ sáng, Niếp Duy An cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi, trong mơ hồ cô chợt nghĩ may mà phòng có cách âm thật tốt... Thật sự là rất may mắn!

Triển lãm văn hóa dân tộc thiểu số chín giờ sáng ngày hôm sau… hiển nhiên thất bại!

Cho dù Niếp Duy An không có kinh nghiệm trong việc hoan ái, nhưng cô vẫn là quân nhân được tôi luyện khắc nghiệt, trước đây cho dù có mệt mỏi đến đâu cô cũng sẽ đúng giờ thức giấc vào trước bình minh ngày hôm sau. Nhưng lần này, ai biết rằng sau một đêm điên cuồng như vậy, cô thực sự đã ngủ thϊếp đi đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Lúc Niếp Duy An mở mắt ra còn có chút mờ mịt, hoàn cảnh lạ lẫm làm cho cô thất thần, qua hồi lâu mới phản ứng lại. Đêm qua hỗn loạn hoang đường lập tức hiện lên trong đầu cô, sắc mặt lập tức đỏ lên, sau đó nghĩ đến Nguyên Soái không biết mệt mỏi tàn ác đè cô dưới thân... Sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi.

“Tỉnh rồi?”

Niếp Duy An xoay người, trừng mắt nhìn anh tức giận nói: “Không tỉnh sẽ mở mắt ra sao?”

Nguyên Soái dịu dàng xoa xoa tóc cô, sắc mặt tươi tỉnh, không có chút nào suy sụp và mệt mỏi sau một đêm điên cuồng, bày ra bộ dạng một con gấu lớn được ăn no nê, chỉ thiếu điều vừa lòng liếʍ móng vuốt!

Nguyên Soái trong ánh mắt toát ra ý cười, đối với thái độ ác liệt của cô không chút phật lòng, cười cười thân thiết hỏi: “Còn đau phải không?”

Niếp Duy An ánh mắt quả thực có thể ăn thịt người, cười lạnh nói: “Anh còn dám hỏi? Không kỹ thuật, không kinh nghiệm, chỉ có thân thể cường tráng, để tôi chọc anh thử xem?”

Nguyên Soái dừng một chút, trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: “Anh nhớ… Rõ ràng là em chủ động muốn bị chọc mà.”

Niếp Duy An: “…”

– Hết chương 51 –

------oOo------