Chương 26: Phạt

Sau khi hai người trở lại đơn vị, đây là ngày đầu tiên Nguyên Soái quay lại huấn luyện. Tất cả mọi người tự nhiên đứng thẳng mạnh mẽ, sợ ngày đầu tiên vi phạm cấm kỵ của huấn luyện viên sẽ bị mắng.

Nhưng Nguyên Soái hôm nay không có tâm tư quản những người khác, ánh mắt đảo qua hai tên ngu ngốc kia, lấy ra bản kiểm điểm của bọn họ.

Thiệu Chính và Chu Tường sắc mặt cứng đờ, đột nhiên có dự cảm không lành.

Nguyên Soái vừa nhấc cằm, thản nhiên nói: “Từng người một, đứng ở đây đối mặt với mọi người, đọc to bản tự kiểm điểm của mình cho bọn họ nghe để mọi người rút kinh nghiệm!”

Thiệu Chính và Chu Tường liếc nhau, vẻ mặt cay đắng. Để thể hiện thành ý và thái độ nhận lỗi, bản kiềm điểm bọn họ viết vài ngàn từ và còn cực kỳ... buồn nôn.

Chu Tường không còn cách nào khác ngoài việc đắp thêm một lớp da lên mặt, bước tới cầm bản kiểm điểm và đọc cho mọi người nghe.

Nguyên Soái lạnh giọng quát: “Đọc to lên!” Chu Tường vội vàng nâng âm lượng lên, nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, không dám ngẩng đầu nhìn mọi người.

Năm giờ trời vẫn còn tối, đèn trên sân tập hợp rất mờ, Chu Tường và Thiệu Chính rất chăm chỉ đọc, không dám lơ là một chút nào. Không bị khai trừ đã tạ ơn trời đất rồi, làm gì còn dám bất mãn với cách trừng phạt của Nguyên Soái.

Hai người rốt cục đọc xong, Nguyên Soái cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Các cậu không có tâm tư gây chuyện sao? Hừ, bắt đầu từ hôm nay, thời gian huấn luyện của hai người các cậu sẽ tăng gấp đôi! Khi người khác chạy năm nghìn mét, các cậu chạy mười nghìn mét, người khác chống đẩy hai trăm cái, các cậu bốn trăm cái... Không hoàn thành thì đừng nghỉ ngơi!”

Thiệu Chính và Chu Tường nuốt nước miếng, ngoan ngoãn gật đầu với vẻ mặt cay đắng.

Nguyên Soái chợt quát một tiếng: "Nghe rõ chưa?"

“Vâng!”

Nguyên Soái giơ cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ rồi nói, nhìn con đường vắng vẻ trước đó: “Tất cả chú ý! Nghiêm! Rẽ trái! Việt dã năm km, bắt đầu!”

Chương trình huấn luyện đã được thiết kế tốt, thời gian ăn và ngủ được lên kế hoạch. Vì Thiệu Chính và Chu Tường phải thực hiện huấn luyện gấp đôi, điều đó có nghĩa là họ phải rút ngắn thời gian nghỉ ngơi lại.

Sau khi chạy mười km vào ngày đầu tiên, cả hai thậm chí còn không kịp ăn sáng và phải tiếp tục huấn luyện, họ tập chiến đấu trong bùn cả buổi sáng, thậm chí huấn luyện viên còn xếp họ vào chung một nhóm.

Nước bùn cao đến đầu gối di chuyển rất bất tiện, đi được vài đoạn thì ai nấy đều lấm lem bùn đất từ đầu đến chân.

Nước lạnh thì có thể chịu được, nhưng điều mệt mỏi hơn ở đây lại là bùn bắn tung tóe, rất dễ xối vào miệng và mắt. Bùn từ trên đầu chảy xuống khiến ai nấy đều không mở nổi mắt chứ đừng nói là dám thở dốc, sợ lỡ dùng sức hít vào thì sẽ bùn tràn vào mũi và miệng.

Quần áo và giày dép dính đầy bùn đất trở nên nặng nề. Thể lực của hai người dần dần không theo kịp, cộng với cái bụng trống rỗng, việc xuất chiêu càng lúc càng chậm.

Nguyên Soái lão thần tại tại [1] đứng ở trên bờ, dùng súng nước bắn hai người bọn họ, tia nước áp lực cao giống như những cái cuốc băng đập vào người, vừa lạnh vừa đau.

“Ngày hôm qua không phải đánh nhau hàng hái lắm sao?” Nguyên Soái lạnh lùng trào phúng nói, “Sao bây giờ không đánh tiếp di?"

Hai người nhất thời nhớ tới chuyện ngày hôm qua, không hẹn mà cùng trừng mắt với đối phương, động tác lập tức hung ác. Trong lúc nhất thời, cuộc chiến không thể dừng lại, tựa hồ cũng không phải là đánh nhau, ngược lại giống như là vì mạng sống của mình mà chiến đấu, nhằm vào chỗ yếu trên ngư đó hai người bọn họ đều có nhiều vết thương.

Lần này còn khó khăn hơn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, mặt mày đỏ tím nhưng không còn mặt mũi đến Trạm y tế chữa trị, đành cắn răng chịu đựng.

Buổi chiều là huấn luyện nhảy dù, mặc dù nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng làm cho hai kẻ kiệt sức hòa hoãn khẩu khí một chút.

Sau một ngày như vậy, Thiệu Chính và Chu Tường đã kiệt sức đến mức không còn sức lực để chiến đấu nữa, sau khi tắm xong, họ ngã quỵ xuống giường và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Ban đầu cứ nghĩ hình phạt chỉ có thể này thôi, mục đích của huấn luyện viên là cho hai tên kia ăn hành đến khi không còn sức để tranh chấp nữa, nhưng sau khi chật vật đứng dậy xếp hàng vào ngày hôm sau, họ mới biết sự việc không đơn giản như vậy.

Trước ánh mắt vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa của mọi người, hai người họ phải tiếp nhận tờ giấy trong tay huấn luyện viên, đọc to bản tự kiểm điểm lần nữa...

Nguyên Soái hài lòng gật đầu: “Không sai... Từ nay về sau, mỗi ngày sáng sớm đều tới đây đọc một lần, tới chừng nào thuộc lòng từng chữ một mới thôi!”

Không hổ là huấn luyện viên... Mặt đen, tâm cũng đen! Không cần phải tự mình động thủ mà cũng có thể khiến họ bức bối về thể chất và tinh thần. Không chỉ rèn luyện họ sống bằng chết, mà còn dùng cách này để đè nén tâm lý hết lần này tới lần khác.

Rất nhanh đã sắp đến Tết nguyên đán, đối với bộ đội đặc chủng mà nói, quanh năm suốt tháng huấn luyện, làm nhiệm vụ không hề có ngày nghỉ nào đáng kể.

Sau khi lần huấn luyện sinh tồn cuối cùng trong năm kết thúc, nhóm Nguyên Soái vừa lúc đi ngang qua nông trường, vì vậy họ ghé thăm nơi này, vừa vặn đón năm mới ở đây luôn.

Trong trang trại rộng lớn chỉ có hai ba tiểu binh, đứng đầu là một hạ sĩ quan cao cấp, tuổi cũng không lớn lắm, ước chừng ba mươi, vừa thấy người tới liền nở nụ cười nhiệt tình... Nhưng trong nụ cười đó, bất kể nhìn như thế nào đều có cảm giác thờ ơ.

Ngụy Tuyết vất vả xách ba lô, tò mò liếc mắt một cái đánh giá đối phương, vụиɠ ŧяộʍ hỏi: “Chị, nơi này sao lại có hạ sĩ quan cấp năm?”



Niếp Duy An lắc đầu, cô cũng không hiểu tại sao lại có một hạ sĩ quan cấp cao ở một trang trại xa xôi như vậy.

Trong quân đội có câu “hạ sĩ quan không phải quan chức, mà hạ sĩ quan là quan chức”, giống như người trước mắt này có thể làm đến hạ sĩ quan cấp cao, về cơ bản hạ sĩ quan bậc bốn trở lên chỉ có ở những đơn vị lớn có tính chuyên nghiệp vững vàng. Quân đội đông đảo lại không có mấy hạ sĩ quan cấp sáu, hạ sĩ quan cấp năm như người trước mắt này cũng rất hiếm thấy.

Nhưng một hạ sĩ quan cấp cao như vậy lại dành cuộc đời của mình ở trang trại để nuôi heo...

Không chỉ là Niếp Duy An mà tất cả mọi người không khỏi có chút tò mò.

Nguyên Soái cung kính đứng nghiêm hành lễ. Đối phương uể oải cười: “Mặt than, lâu như vậy không gặp, sao cậu vẫn có vẻ mặt 250 [2] vậy!”

Những binh lính phía sau có người không nhịn được cười ra tiếng, bị ánh mắt lạnh băng đầy sát ý của huấn luyện viên quét tới đều sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại.

Nhóm bộ đội đặc chủng không dám cười, nhưng Niếp Duy An lại không kiêng kỵ như vậy, cô ha ha cười ra tiếng, tiến lên nói: “Thì ra Đại Soái còn có cái tên như vậy... Rất khác biệt a!”

Người đàn ông nhướng một bên lông mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, quay đầu lại hỏi Nguyên Soái: “Vợ cậu?”

Nguyên Soái trên mặt hiện lên vẻ rối rắm, nửa ngày sau mới ủ rũ lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi!” Đối phương đột nhiên cười xấu xa, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Niếp Duy An nói: “Tôi tên là Dương Diệp, xin hỏi thiếu tá tên gì?”

Niếp Duy An mỉm cười: “Đừng khách khí như vậy, tôi tên là Niếp Duy An, là một bác sĩ thôi!”

Dương Diệp cười khen: “Bác sĩ thực rất giỏi a, thiên chức cứu người! Ôi, tôi thích nhất là thiên thần áo trắng...”

“Thiên thần áo trắng của cậu ở đằng kia!”

Nguyên Soái lạnh lùng nói, không chút khách khí hất móng vuốt của Dương Diệp ra, chỉ về phía Ngụy Tuyết.

Dương Diệp ý vị thâm trường cười cười: “Được, đều không phải người ngoài. Mặt than, cậu đi nghỉ ngơi đi, để tôi và Tiểu Niếp tán gẫu một lúc!”

Nguyên Soái không động đậy, lạnh lùng nói:“Không mệt!”

“Vậy cậu đi sắp xếp cho binh lính dưới trướng đi, làm gì còn lảng vảng ở chỗ này!”

“Có giáo quan sắp xếp rồi!” Nguyên Soái giống như một chú chó lớn canh giữ đồ ăn của mình, thiếu chút nữa dựng lông nhe nanh thị uy với Dương Diệp.

Nguyên Soái bất vi sở động, lãnh đạm nói: "Không phiền!"

Niếp Duy An khóe miệng giật giật, cười khan nói: “Các người trước tán gẫu, tôi phải đi xem bọn họ, xin phép đi trước!”

Dương Diệp cười tủm tỉm phất phất tay: “Không sao, dù sao mọi người cũng ở đây hai ngày, không thiếu cơ hội nói chuyện phiếm!”

Niếp Duy An vừa đi, Nguyên Soái cúi mặt, hừ lạnh một tiếng: “Đừng có ý đồ gì với cô ấy đấy!”

Dương Diệp nhún vai, cà lơ phất phơ cười rộ lên: “Cũng không phải vợ của cậu, cậu gấp cái gì!”

Nguyên Soái thản nhiên tuyên bố quyền sở hữu: “Tôi quyết định là cô ấy rồi !”

Dương Diệp không thể tin trừng mắt nhìn hắn: “Thật không biết xấu hổ! Cậu nhận định là cô ấy thì sao, cô nương người ta có chịu cậu không mới quan trọng?”

Nguyên soái híp mắt, thần sắc bình tĩnh, lại lộ ra kiên định: “Sớm muộn thôi.”

Dương Diệp không thèm để ý hắn, lười biếng dựa vào trên cây, thở dài nói: “Buổi tối uống với tôi hai ly, chúng ta đã lâu không gặp rồi!”

Nguyên Soái liếc xéo hắn một cái, bình tĩnh nói: “Anh muốn ở cùng tôi mỗi ngày đều có thể, chỉ cần anh muốn hay không thôi.”



Dương Diệp trưng ra vẻ mặt xin tha thứ cho kẻ bất tài, khoát tay nói: “Miễn! Tôi cũng không muốn suốt ngày gặp người mặt than!"

Nguyên Soái nhíu mày, không tự giác sờ sờ mặt, do dự hỏi: “Mặt tôi đen lắm sao?”

Dương Diệp cười tủm tỉm, trong lòng cũng bớt nặng nề, nói đùa: “Làm sao rồi? Con gái người ta ghét bỏ cậu?”

“Làm sao có thể!” Nguyên Soái phụng phịu, dõng dạc nói: “Cô ấy nói yêu đàn ông rắn rỏi đáng tin cậy như tôi!”

Mặc dù quanh năm không có ai đến trang trại, thật buồn tẻ nhàm chán, nhưng phải nói nguồn hàng ở đây rất tốt, tự sản xuất và bán.

Trái cây và rau tươi, gà vịt béo mập, còn có rượu – thứ mà mọi người luôn mong chờ.

Dù ngày mai là giao thừa, nhưng phải nói rằng bữa tối thịnh soạn như tối nay đã khiến những người lính vừa trải qua đợt huấn luyện trong rừng mấy ngày qua rơi nước mắt.

Đáng nói là... Bọn họ rốt cục có thể thoải mái uống một chút rượu!

Bộ đội đặc chủng nghiêm cấm uống rượu, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể phải nhận nhiệm vụ, nhất định phải duy trì độ tỉnh táo ở mức cao nhất, hiển nhiên sẽ không cho phép uống rượu gây chuyện!

Cho nên trong đợt huấn luyện sinh tồn trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt lần trước, Chu Tường vì để vượt qua cái lạnh mà vụиɠ ŧяộʍ uống rượu đã làm Nguyên Soái giận dữ đến thế, trừng phạt rất nặng để nhớ đời mà còn suýt nữa lấy luôn cái mạng nhỏ của cậu ta!

Rượu quá ba tuần, đám binh lính cuối cùng cũng được thả xích này bắt đầu có chút say, mỗi người đều lộ ra thần sắc, cả đám hưng phấn vây xung quanh lửa trại đánh đấm cười đùa, vô cùng náo nhiệt.

Một năm chỉ có một cơ hội lỏng như vậy, Nguyên Soái cũng mắt tùy ý để bọn họ ầm ĩ.

Mã Chấn Hổ vì uống rượu mà mặt đỏ bừng, Dương Diệp, cười hỏi: “Lão Dương, anh cũng được rồi, tuy rằng cho nuôi heo có vẻ không tốt lắm... Nhưng là hạ sĩ quan cấp cao! Lương bổng đãi ngộ tốt!”

Dương Diệp lơ đễnh cười: “Nào, ai nói thế? Tên gì? Quan trọng là phải nói thật a!”

Mọi người cười ha ha.

Thiệu Chính trong giọng điệu mang theo một tia tự cao tự đại và đắc ý khó mà che ý giấu nói: “Đúng vậy, bộ đội đặc chủng tuy rằng nghe oai, nhưng lại vất vả nguy hiểm, tìm vợ cũng không dễ a... Vẫn là nuôi heo thoải mái hơn! Hơn nữa, nếu muốn trở thành bộ đội đặc chủng thực sự rất khó, không phải ai cũng có thể làm được, nói không chừng một phen vất vả đều vô ích...”

Nguyên Soái vẫn luôn yên lặng uống rượu, nhưng lúc này đột nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Thiệu Chính, thản nhiên nói: “Chỉ uống rượu thôi thì không vui, chúng ta tìm cái gì đó chơi đi?”

“Chúng tôi không hát Quốc ca đâu!”

“Đúng vậy huấn luyện viên, chơi cái gì kí©h thí©ɧ hơn đi!”

Mọi người lập tức xoa tay hò hét.

Nguyên Soái chỉ chỉ đống bình rượu hỗn độn trên mặt đất: “Chúng ta bắn cái này đi!”

Dừng một chút, Nguyên Soái đứng lên, trịnh trọng đưa súng cho Dương Diệp: “Cậu là chủ ở đây, không bằng cậu mở màn trước di?"

Chú thích:

-- Hết chương 26 --

------oOo------