Chương 17

Ngày hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Ngay khi tôi ra tới phòng khách, liền thấy được hai người đáng lẽ phải bị trói, một người đang mặc tạp dề làm bữa sáng và một người đang xếp đĩa.

Tôi vội vàng lui về phía sau một bước.

“Các anh cởi trói như thế nào?”

“Dây thừng của mình còn không tháo ra được, vậy chẳng phải là quá vô dụng sao.”

Hai người họ tỏ vẻ mình rất trâu bò.

Tôi vội vàng cầm lấy cây giật điện, đe dọa nói: "Đừng tới đây, nếu không em sẽ cho giật điện hai người!"

Bọn họ giơ hai tay lên: "Tân Can, em đừng kích động, bọn anh đã nghĩ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ có cả ba chúng ta đều thiệt, chi bằng ba người cùng ngồi xuống nói chuyện.”

Cuối cùng, cả ba chúng tôi ngồi vào bàn ăn, sẵn sàng thảo luận.

Tạ Vô Vọng đẩy bữa sáng đến trước mặt tôi: "Nếm thử đi, yên tâm, không có thuốc mê.”

Vinh Gia Ngôn nói: "Tân Can, bọn anh đều thích em.”

Tôi mím môi.

Tạ Vô Vọng: "Hẳn là em cũng thích chúng tôi.”

Vinh Gia Ngôn: "Anh biết, em vẫn còn đang do dự.”

Tạ Vô Vọng: "Cho nên, chúng tôi quyết định --"

Tôi ngắt lời hắn, nghiêm túc nói: "Cho nên, em quyết định, hai người các anh cạnh tranh công bằng vị trí bạn trai của em."

Bọn họ kinh ngạc nhìn tôi: "Cạnh tranh như thế nào?"

Tôi mỉm cười: "Mỗi tháng em sẽ hẹn hò với một người. Về phần hẹn hò với ai thì hai người đấu giá, ai ra giá cao, ai khiến em động lòng thì em sẽ chọn người đó.”

Hai người họ nhíu mày.

Vinh Gia Ngôn nắm lấy tay tôi: "Không cần phiền phức như vậy, chúng ta có thể ..."

Tôi ngắt lời hắn: "Cứ quyết định vậy đi.”

Tôi đến thư phòng, lấy một tờ giấy trắng ra, xé thành hai phần: "Hai người các anh viết đi, xem các anh có thể tặng em thứ gì, khiến em hứng thú.”

Hai người họ mơ hồ đề phòng nhìn đối phương một cái, rồi trầm tư viết đáp án.

Mà tôi, dưới ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, thoải mái ăn sáng.

Bàn luận về cách cân bằng của trap girl, không ai có thể giỏi hơn tôi.

Tôi muốn cho bọn họ tranh chấp, ai cũng đều có chút hy vọng.

Ngoại Truyện

Mỗi ngày trừ thời gian đi học, Tân Can đều sẽ đi vẽ tranh.

Hiện tại tài sản dưới danh nghĩa của cô rất nhiều, đều là do hai con cún ngốc Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn tranh nhau tặng để lấy lòng cô.

Ba người bọn họ ở trong ba tòa biệt thự gần nhau.

Gọi là đấu giá vậy thôi.

Chứ Tân Can rất có nguyên tắc chia cho mỗi người một tháng hẹn hò.

Rồi lại chia tay sau một tháng.

Sau đó lại yêu một người khác.

Nếu ai biểu hiện không tốt, cô sẽ không ⁶lật thẻ của đối phương.

⁶Chỉ hành động lật thẻ thị tẩm của hoàng đế thời xưa

Cho nên cô mới là người tạm thời duy trì trạng thái cân bằng.

Tranh của Tân Can dần dần nổi tiếng.

Tạ Vô Vọng cùng Vinh Gia Ngôn dần ý thức được nguy cơ ngập tràn, cảm thấy không thể tiếp tục trầm mê trong tình yêu nam nữ, hai người cũng bắt đầu trở lại trạng thái làm việc, học tập như bình thường.

Tề Tư Tư nhiều lần muốn tìm Tân Can, nhưng đều bị cự tuyệt ở cửa.

Tân Can cũng không muốn trở về với cốt truyện của nguyên tác.

Tuy rằng hiện tại cô cũng đang đi theo cốt truyện ẩn.

Nhưng ít nhất là còn có hai anh chàng đẹp trai.

Ai có thể từ chối chứ.

Cùng Tề Tư Tư giằng co, cô có thể đạt được lợi ích gì?

Chẳng có gì cả.

Dù sao cô cũng biết, hào quang vạn người mê của Tề Tư Tư, không thể hấp dẫn giúp cô ké hai tên biếи ŧɦái kia đi.

Buổi tối, Tạ Vô Vọng tan làm trở về nhà.

Tân Can đang vẽ tranh trên lầu.

Người hầu nấu cơm xong, liền rời đi.

Tạ Vô Vọng lên lầu, lẳng lặng nhìn cô vẽ tranh một lát.

Sau đó hai người ăn cơm, rửa mặt.

Lúc bị hôn đến choáng váng, Tạ Vô Vọng nói với Tân Can: "Bảo bối, đêm nay chúng ta chơi một trò chơi không giống mọi khi.”

Tân Can hai mắt mê ly nhìn, không biết hắn có ý gì.

Tạ Vô Vọng lấy ra một cái cà vạt, bịt kín hai mắt của cô, sau đó lại trói chặt hai tay của cô.

Tân Can có chút bất an.

Hết lần này tới lần khác Tạ Vô Vọng cứ tiến lại gần rồi lùi ra.

Nhất thời cô cảm thấy mình giống như thuyền nhỏ bơ vơ trên biển rộng, không có chỗ dựa.

Xung quanh im ắng.

Cô cảm giác, có hai bàn tay đang vuốt ve da thịt của mình.

Giống như bị rắn độc theo dõi.

Cô nhịn không được rùng mình một cái.

Giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai cô.

“Bảo bối, đoán xem đây là tay của ai.

“Đoán đúng, anh sẽ thưởng cho em.”

[HOÀN]