Tôi chờ ở cửa.
Nghe tiếng chuông cửa, xác định là Vinh Gia Ngôn, tôi lập tức mở cửa, nhào vào trong lòng hắn.
Hắn ôm lấy tôi: "Tân Can, em thật nguyện ý sao?"
Tôi gật gật đầu, lấy ra cây giật điện đã sớm được chuẩn bị tốt, giật hắn.
Hai tên chó điên này.
Cho đến khi trói Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn vào giường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người giãy dụa nửa ngày, giãy không nổi.
Vinh Gia Ngôn dỗ tôi: "Tân Can, em trói anh làm gì? Tạ Vô Vọng là tên khốn kiếp, nhưng anh không phải.”
“Đúng, anh không phải là tên khốn khϊếp bởi vì anh là kẻ biếи ŧɦái!" Tôi tức giận nói.
Trói hai tên đàn ông to lớn tiêu tốn rất nhiều sức lực của tôi.
Nhưng nhìn bộ dáng không thể động đậy của bọn họ, tôi lại không biết nên làm gì tiếp bây giờ.
Cũng không thể thật sự gi*t bọn họ.
Buổi tối, tôi nấu cơm.
Đang chuẩn bị ăn.
Trong phòng bỗng truyền đến tiếng la: "Tân Can, anh đói.”
“Vợ ơi, anh cũng đói.”
Tôi bưng bát cơm, đứng trước cửa phòng khách, khinh bỉ nói: "Hai tên tội phạm như hai người còn muốn ăn cơm?"
Tạ Vô Vọng nói: "Tôi là chồng của em, em muốn tôi ch đói sao?"
Vinh Gia Ngôn nói: "Lúc hai chúng ta ở dưới tầng hầm, em đã thề với anh như thế nào?"
Tôi nhìn hai người họ, mắt khẽ đảo một cái, chợt mỉm cười: "Để em đút cho hai người.”
Hai người bọn họ lập tức cười ngọt ngào: "Được.”
Tôi vất vả kéo bọn họ ngồi dậy, sau đó gắp rau xanh đi qua.
Hai người cùng thò đầu đến ăn.
Tôi thu tay lại: "Hai người hôn nhau một cái, em sẽ đút cho hai người. Không hôn, em sẽ tự mình ăn.”
Nói xong, tôi gắp rau ăn.
Tay nghề nấu cơm của tôi cũng tạm được, cho nên đồ ăn cũng thật sự rất ngon.
“Tôi là chồng em, em lại để tôi hôn người đàn ông khác?"
“Em quên lúc chúng ta ở tầng hầm giúp đỡ lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn rồi sao? Em lại muốn người đàn ông của em đi hôn người khác.”
Tôi liếc mắt: "Vậy hai người đừng ăn nữa.”
Nói xong, tôi đi ra ngoài.
Tạ Vô Vọng ủy khuất nói: "Nếu làm vậy, sẽ khiến em vui vẻ, tôi nguyện ý. Vì em, tôi làm gì cũng được.”
Vinh Gia Ngôn: "Anh cũng đồng ý.”
Hai người họ vừa mới chuẩn bị hôn, tôi lập tức ngăn lại: "Chờ một chút!"
Hai người kinh hỉ nhìn tôi: “Anh biết ngay mà, Tân Can không đành lòng để cho chúng ta làm loại chuyện này đâu.”
Tôi lấy di động ra: "Chờ em ghi hình lại, hình ảnh trân quý như vậy, em phải lưu lại mới được.”
Vẻ mặt của cả hai như bị táo bón, sau đó hôn môi đối phương với tấm lòng tan nát.
Tôi nhìn còn thấy rất cảnh đẹp ý vui.
Tâm trạng tôi rất tốt.
Cho hai người bọn họ ăn cơm, họ lại yêu cầu tắm rửa.
Tôi nhíu mày: "Hai người các anh nhiều chuyện thật.”
Vinh Gia Ngôn: "Tân Can, lúc anh trói em, chính anh đã tự tay tắm cho em, em cũng phải tự tay tắm cho anh. Bảo bối, đến đây đi!"
“Cút.”
Tôi đi lấy khăn mặt, lau chùi cho hai người bọn họ, rồi chuẩn bị ra ngoài.
Vinh Gia Ngôn nói: "Tân Can, ngủ cùng bọn anh đi.”
Tạ Vô Vọng: "Đúng vậy, vơ yêu, không phải em nói coi chúng tôi là anh em sao?"
Vinh Gia Ngôn: "Anh em tốt ngủ chung một giường, có làm sao đâu?"
Tôi hận không thể nhổ vào mặt bọn họ một ngụm nước bọt, sau đó nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Cả hai đều nói muốn đi vệ sinh.
Đã thế tôi không cho ai đi cả.
Tôi mặc kệ bọn họ.
Có bản lĩnh thì “giải quyết” luôn ở trên giường đi.
Tôi sang phòng khác ngủ.
Không ai biết hai người họ bị tôi bắt cóc.
Giống như khi tôi bị hai người bọn họ bắt cóc, cũng không ai biết.
Nhưng tôi không thể làm gì khi đã bắt cóc cả hai.
Thật phiền phức.
Hai người họ quả thực là củ khoai lang nóng bỏng tay.
Tôi trói họ thì phải phục vụ hai người bọn họ.
Không trói thì hai người bọn họ lại tiếp tục bắt cóc tôi.
Hơn nữa tôi căn bản không phải đối thủ của hai tên điên này, sức lực của bọn họ còn lớn hơn tôi rất nhiều.
Tạm thời tôi không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thôi, ngủ một giấc đã rồi tính tiếp vậy.