“Tỉnh rồi?”
Giọng nam trầm thấp vang lên sung sướиɠ, là Vinh Gia Ngôn.
Tôi đột nhiên cảm giác được có hơi thở tới gần, sau đó liền cảm nhận được có người ngửi mùi trên người tôi.
“Em thơm quá, ⁴người anh em. "Là thanh âm say mê của Tạ Vô Vọng.
⁴gọi người anh em là ý ảnh khịa nữ chính coi họ là anh em mà đùa bỡn í.
Tôi sợ nổi đầy da gà.
Tôi cầu khẩn: "Vô Vọng, Gia Ngôn, hai người trói em lại làm gì, mau thả em ra.”
Giọng nói của Vinh Gia Ngôn vẫn rất vui vẻ, hắn cười nói: "À, tình yêu bé nhỏ của anh, không phải anh muốn trói em lại, mà là chủ ý biếи ŧɦái của Tạ Vô Vọng. Anh cũng không còn cách nào.”
Tạ Vô Vọng vô tội nói: "Tiểu Tân Can, tôi cũng vì muốn tốt cho em thôi, em đột nhiên giống như trúng tà không thèm để ý tới tôi, ngay cả cử án tề mi cũng quên mất, tôi thấy trạng thái tinh thần của em có chút thất thường, vẫn là trói lại thì sẽ ngoan hơn.”
Tôi trợn mắt nhìn.
Đồ thần kinh.
Trong kịch bản gốc, hai người bọn họ sẽ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.
Chẳng lẽ, cho dù tôi cắt đứt liên lạc với bọn Tề Tư Tư, cuối cùng vẫn phải bị hai tên biếи ŧɦái này đưa vào bệnh viện tâm thần sao?
Lúc này, bên tai tôi vang lên thanh âm ấm áp: "Tân Can, em hôn anh một cái, anh liền cởi trói cho em, được không."
Là giọng của Vinh Gia Ngôn.
Một bàn tay vỗ lên đùi của tôi, tôi sợ đến mức run rẩy.
"Tân Can, em không muốn biết, chúng ta đến đây bằng cách nào sao? Hắn định bắt em xuống tầng hầm nhà hắn, vừa hay tôi cứu em."
Đây là giọng nói của Tạ Vô Vọng.
Tôi im lặng.
Trong kịch bản gốc, hai người bọn họ thường xuyên vì tranh đoạt nữ chính, đem nữ chính nhốt ở trong biệt thự của mình, hoặc là tầng hầm ngầm.
Cả hai đều là những kẻ vi phạm pháp luật.
Tôi run rẩy nói: "Hiện tại em đang ở nơi nào?”
“Ở nhà em, bảo bối. Chuyển tới chuyển lui phiền phức biết bao. Ai cũng sẽ không ngờ tới, em sẽ bị nhốt trong chính ngôi nhà của mình.”
Giọng nói của Vinh Gia Ngôn còn mang theo chút đắc ý.
"Em hôn anh, thì anh sẽ giúp em cởi trói sao?"
“Đương nhiên, anh không giống em, là một kẻ lừa đảo.”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, muốn hôn Vinh Gia Ngôn.
Kết quả trán tôi bị chặn lại.
“Tôi đồng ý chưa?" Là âm thanh của Tạ Vô Vọng.
“Vô Vọng, anh thả em ra đi, em cầu xin anh.”
Tạ Vô Vọng nói: "Vậy em chọn một người, em muốn hôn ai.”
Vinh Gia Ngôn: "Bảo bối, nghĩ cho kỹ nha. Tên biếи ŧɦái Tạ Vô Vọng này, ngay cả nội y của em cũng trộm.”
Tạ Vô Vọng: "Dù sao cũng tốt hơn so với việc câu đặt làm búp bê giống cô ấy.”
Gì cơ?
Trời ạ.
Tôi có đi nhầm vào vở kịch nào không vậy?
Đây không phải là kịch bản vạn người mê của nữ chính sao?
Nhất định là bọn họ tiếp xúc với Tề Tư Tư quá ít, cho nên mới chưa bị Tề Tư Tư hấp dẫn.
Lúc trước tôi thật sự quá sốt ruột muốn thoát khỏi kịch bản, ngược lại mất nhiều hơn được.
Họ vẫn nói: "Chọn đi, bảo bối.”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, không nghĩ tới vấn đề khổ não thời niên thiếu, hiện tại dùng phương thức này trở lại bên cạnh tôi.
Tạ Vô Vọng không thích nói chuyện, nhưng lại có khí chất lạnh lùng, rất biếи ŧɦái, mơ hồ có chút muốn tiến vào trạng thái điên cuồng.
Còn Vinh Gia Ngôn thì chính là kẻ điên.
Tôi nghĩ nghĩ một lúc, nói: "Em muốn nói chuyện riêng với từng người trong các anh, được chứ?"
Tạ Vô Vọng nói: "Vậy em muốn nói chuyện với ai trước?
Tôi nhỏ giọng nói: "Em muốn nói chuyện với Vô Vọng trước rồi mới tới Gia Ngôn, được không?"
“Dựa vào cái gì? Anh không đồng ý.” Vinh Gia Ngôn kháng nghị.