Chương 5.2

Trên người có chút dơ bẩn, cửa kính phòng tắm mở ra, Trần Dự chân mềm eo cũng mềm, muốn đi lại đó nhưng không có chút sức lực nào, chỉ có thể bò trên mặt đất,vừa bò vừa khóc lóc, bò đến trong phòng tắm.Trần Dự nằm liệt ngồi ở trong phòng tắm,mở vòi nước, cầm lấy vòi hoa sen mà ngơ ngác nhìn về phía khác. Gạch men lạnh băng, Trần Dự sửa lại tư thế, đổi thành vịt ngồi*, làm cho âʍ ɦộ nóng dán gạch men sứ thoải mái một chút. Trần Dự nắm vòi hoa sen, nhìn vòi hoa sen phun ra nước, nghĩ tới lần trước Hạ Mạnh Phu ở đây rửa âʍ ɦộ cho y,nhục động giữa hai chân không tự giác mà co rút lại một chút. Trần Dự cắn môi, y cũng không có biện pháp khác.Trần Dự vặn vòi hoa sen , quỳ trên mặt đất, trừ đi vòi hoa sen ống nước rõ ràng lớn hơn rất nhiều, Trần Dự chỉnh từ nước ấm sang nước lạnh, đem ống nước dựng thẳng lên đến gần cái động kia, cái động này thật sự ngứa đến dằn vặt, do dự mãi, Trần Dự mới chậm rãi di chuyển dòng nước đến giữa 2 chân. Nước lạnh cọ rửa miệng âʍ ɦộ, tốt thật thoải mái, Trần Dự nghe mùi tanh , ngửa đầu, dựng thẳng người không ngừng thở gấp .Rửa hồi lâu, trong đầu vẫn như có lửa thiêu, Trần Dự lúc này vội vã thư giải, tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng vẫn dùng một tay khác vói vào miệng âʍ ɦộ, banh căng ra, một cái tay khác di chuyển ống nước chọc đi vào.

“A a a! Muốn chết...”, Trần Dự thét chói tai ra tiếng, lại lập tức cắn môi.

Nhục đạo ăn được đồ vật liền đem vật này chăm chú xoắn lấy, Trần Dự nếm mùi lại càng tham ăn , dùng sức đem ống nước hướng trong thọc mười mấy cm, dòng nước lãnh lẽo lại mãnh liệt cọ rửa nhục bích, Trần Dự sảng đến ra nước mắt, thất thố nắm bên ngoài ống nước thọc vào rút ra, tao âʍ ɦộ bị ống nước làm không co rút lại được, dòng nước đột kích ở cổ tử ©υиɠ, vừa lạnh lại mạnh mẽ, Trần Dự quỳ cũng quỳ không được, chỉ có thể khóc kêu, cao trào một lần lại một lần. Dòng nước mở có chút lớn, chỉ một lúc Trần Dự bụng đầy nước lạnh, âʍ ɦộ y còn phun nước, cả người sướиɠ đến run rẩy, tay cầm ống nước đều không cầm được. Bụng bị nước rót đến phồng lên, mang theo cả thân mình của y trì xuống. Trần Dự chỉ có thể dẩu mông cao lên, nửa người trên dán với mặt đất, ống nước bị âʍ ɦộ kẹp, Trần Dự khóc lóc nhỏ giọng kêu: “Mạnh Phu... Mạnh Phu...”, Y là lão nam nhân đáng thương, một tao lão nam nhân bị ống nước làm đến cao trào. Trong bụng vừa trướng vừa nặng, Trần Dự quỳ rạp trên mặt đất tưởng tượng,mình như vậy có giống nữ nhân mang thai . Có phải hay không âʍ ɦộ của y bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân liền có thể mang thai? Hạ Mạnh Phu sẽ là ba của con y sao? Nếu y là vợ của hắn là tốt rồi,thì chính mình cũng không trở thành lão nam nhân bị ống nước thao, dươиɠ ѵậŧ của Hạ Mạnh Phu lúc y phát tao mà tiến vào. Trần Dự lại bắt đầu khóc sướt mướt, y một phen kéo ống nước ra khỏi miệng âʍ ɦộ, mình chỉ có thể ở đây mộng xuân, cái âʍ ɦộ chỉ biết si ngốc mà chảy nước bẩn, sẽ không câu dẫn Hạ Mạnh Phu, cái bụng lớn của mình trong mắt hắn nhất định cũng rất xấu . Trần Dự nức nở, tách 2 chân ra, cố hết sức mà ngồi xổm, dùng tư thế đi tiểu, một tay banh miệng âʍ ɦộ, một tay dùng sức ấn bụng, dùng lực bài tiết, “Tư tư..... Tư...”, Nước lạnh mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ toàn bộ đều chảy ra ngoài.