Chương 22: Vào phòng anh!
Hai người nhanh chóng về tới nhà trọ.
“Em vào cất đồ trước đi.” Lâm Mạc Tang đưa túi to trong tay cho Tô Y Thược, xoa xoa đầu cô, cười nói.
Tô Y Thược nhìn người thanh niên vừa xuất hiện đã luôn giúp đỡ cô này, nếu trên đời thực sự có quý nhân mà người ta hay nói, vậy thì Lâm Mạc Tang chắc chắn là quý nhân của cô rồi.
Tô Y Thược khẽ mỉm cười nói cảm ơn, trên mặt còn lộ ra hai lúm đồng tiền bé xinh, tâm trạng của cô hôm nay thực sự không tồi, trừ chuyện của Tống Thanh ra.
“Rột ~~ Rột ~~” bàn tay đang đưa ra định nhận chiếc túi to kia của Tô Y Thược chợt dừng lại trong chớp mắt, không phải chứ? Ôi mất mặt chết đi được!!!
Như muốn làm mất hoàn toàn khả năng tự an ủi của cô, bụng cô lại phối hợp “rột ~” thêm một cái nữa thật to, trong hành lang yên tĩnh này nghe lại rõ ràng đến đáng ghét!
Lâm Mạc Tang nhìn bụng Tô Y Thược, lại nhìn khuôn mặt như hóa đá của cô, liền hơi quay khuôn mặt mất tự nhiên đi, khóe miệng nhẹ cong lên.
Hiện giờ, Tô Y Thược chỉ mong có một cái hố cho mình chui vào! Cô còn có thể mất mặt hơn được nữa không? Từ lúc biết anh đến giờ, cô không hề có dáng vẻ nào của một nữ sinh bình thường nên có cả, giờ lại còn đói bụng đến mức kêu rột rột lên thế nữa chứ. Giờ cô chỉ mong mình biến mất thật nhanh thôi, đừng bắt cô phải xấu hổ hơn nữa, được không?
“Em đói à?” Lâm Mạc Tang dịu dàng hỏi, quay lại nhìn cô, trên mặt không có chút giễu cợt nào, sợ Tô Y Thược ngượng ngùng, nên anh nén hết cảm giác buồn cười vào bụng.
Thấy sắc mặt Lâm Mạc Tang không có gì thay đổi, Tô Y Thược mới thoáng bình tĩnh hơn một chút, đúng là xấu mặt quá!!!
Thấy Tô Y Thược không nói lời nào, Lâm Mạc Tang đặt chiếc túi to xuống đất, mở cửa phòng mình ra, đưa tay thành tư thế mời, nói: “Vào đi, tôi làm gì đó ngon ngon cho em ăn.”
Trước giờ Tô Y Thược chưa từng ở riêng với đàn ông bao giờ, hơn nữa, cô chỉ mới quen Lâm Mạc Tang có một tiếng đồng hồ, nên rất do dự không biết có nên nhận lời không.
“Để tôi gọi đồ ăn bên ngoài cũng được.” Tô Y Thược vẫn khéo léo từ chối, dù sao chuyện ăn chực nhà người ta thế này cũng rất khó nói.
“Tôi cũng chưa ăn mà, coi như em giúp tôi, ăn cùng với tôi bữa cơm đi.” Nói xong, Lâm Mạc Tang liền đi vào trong phòng.
Hôm nay anh giúp cô nhiều như vậy, cô thật sự cũng không có dũng khí mà từ chối anh nữa.
“Anh biết nấu cơm à?” Tô Y Thược nghi hoặc nhìn bàn tay trắng trẻo thon dài của anh, hai bàn tay này, nhìn thế nào cũng không giống người biết bếp núc, dùng để kéo violin còn chấp nhận được.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Lâm Mạc Tang dùng biểu cảm ‘biết ngay em sẽ hỏi vậy mà’ nhìn cô rồi trả lời: “Lát nữa em sẽ biết.”
“Em về cất đồ đi đã rồi sang đây.” Lâm Mạc Tang đứng trong phòng dặn dò.
Sau khi cất đồ gọn gàng, Tô Y Thược hài lòng ngồi dựa vào thành giường, có điều, cô sắp đói chết mất rồi. Quan trọng nhất là cô vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên đi hay không đây? Trong đầu Tô Y Thược đang âm thầm đấu tranh, du͙© vọиɠ và lý trí, chọn cái nào bây giờ?
Nhưng mà… cô thật sự rất rất đói…
Cuối cùng, nhu cầu sinh lý đã mạnh mẽ đánh bại chính bản thân mình.
Tiếng gõ cửa vang lên ngay khi Lâm Mạc Tang đang định đi gọi Tô Y Thược sang ăn cơm, cô nhóc này, quả nhiên không chịu được đói. Thích ăn là dễ giải quyết rồi, anh cũng không ngại làm người nấu nướng trong gia đình mà, may mà vì muốn gặp cô, anh đã chuẩn bị rất kỹ càng, nếu không, anh thật đúng là không có cách nào khiến cô gái nhỏ này đầu hàng mất.
Vừa vào phòng Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược đã bị sự sạch sẽ của nó dọa cho hoảng hồn. Đây là một căn phong tương đối sạch sẽ, cả phòng mang màu nhạt, trên tường treo một bức ảnh phóng to, nhìn vừa ấm áp lại vừa trang nhã, nghĩ đến căn phòng như cái ổ chõ của mình, Tô Y Thược không nói gì, chỉ thầm rơi nước mắt.
Tô Y Thược vốn đã xác định rõ trong đầu, rằng cô hoàn toàn là vì muốn giúp anh nên mới sang đây, nhưng nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn đủ cả màu sắc, hương vị, Tô Y Thược không kìm được liền lén liếc nhìn Lâm Mạc Tang mấy lần. Đây thật sự là do anh làm sao? Không phải là gọi ở bên ngoài về chứ?
Còn nữa, vì sao anh ấy lại đeo tạp dề hoạt hình chứ? Một người đàn ông như vậy dù nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái. Tuy anh mặc như vậy cũng chẳng bớt đẹp trai đi tí nào, nhưng dựa vào tính cách của anh, Tô Y Thược vẫn cảm thấy rất quái dị.
Lâm Mạc Tang lịch sự kéo ghế mời cô. Y thược ngồi xuống mới phát hiện ra, đồ ăn trên bàn đều là những món mà cô yêu thích nhất!
Anh ấy là thần tiên đấy à?! Trong lòng Tô Y Thược lại thầm lặng rơi lệ, đây đúng là vị cứu tinh của cô mà!!!
Lâm Mạc Tang tùy ý ngồi đối diện Tô Y Thược, nhìn dáng vẻ không thể chờ đợi thêm của cô, Lâm Mạc Tang cười đầy vẻ cưng chiều nói: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi ~”
Tiếc là Tô Y Thược không nhìn thấy ánh mắt cưng chiều đó của anh, trong mắt cô lúc này chỉ có mỗi chỗ đồ ăn này thôi, vừa nghe Lâm Mạc Tang nói vậy, cô lập tức cầm ngay đũa lên.
Lâm Mạc Tang bị hạ gục, mình thế này mà lại kém mấy món ăn kia, cô nàng này, cứ thế mà ném anh sang một góc, không thèm để ý đến nữa.
Nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của cô, Lâm Mạc Tang khẽ cười lắc đầu, làm gì có dáng vẻ “người đẹp băng giá” mà mọi người nói chứ? Anh cũng rất tự giác, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cô.
Thật ra thì anh cũng không thấy đói, chỉ là muốn tìm lý do để được ở bên cô thôi.
Sau khi Tô Y Thược ăn ổn ổn rồi, mới ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Mạc Tang đang chậm rãi ăn đồ ăn, lại nhớ dáng vẻ ăn như hổ đói vừa rồi của mình, cô cũng hơi ngượng ngùng.
Thấy Tô Y Thược ăn xong rồi, Lâm Mạc Tang cũng nhanh chóng đặt bát xuống.
“Vậy… tôi rửa bát giúp anh nhé ~” Tô Y Thược không muốn ăn không của người ta, đành phải nghĩ ra chút việc gì đó mà mình có thể làm được để đáp lại.
Lâm Mạc Tang dùng ánh mắt ‘em chắc chắn chứ’ để nhìn cô, dựa vào sự quan sát của anh, thì cô căn bản chưa từng xuống bếp bao giờ.
Thật ra, nếu là những người khác dùng dáng vẻ nghi hoặc này để nhìn cô, cô đều có thể bình tĩnh đối đáp lại, chỉ có duy nhất với anh, nhất cử nhất động của anh đều có thể dễ dàng tác động đến tâm trạng của cô. Vì thế, nhận được câu hỏi trong mắt Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược lập tức đáp lại bằng vẻ mặt ‘đừng coi thường tôi’.
Cô đứng ngay dậy, vén tay áo lên, bắt đầu bận tới bận lui.
Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược đi qua đi lại, vẻ mặt chân thành đó khiến lòng anh tràn ngập hạnh phúc, có cảm giác thỏa mãn, yên bình lạ, giống như bọn họ là người một nhà vậy.
Một ngày nào đó, sẽ là!!!
Tô Y Thược đâu có biết rửa bát, khi còn ở nhà họ Tống, không ai bảo cô rửa bát, đến lúc đi học lại càng không cần phải rửa bát. Vì thế, khi phòng bếp vọng ra tiếng rơi vỡ đầu tiên, Lâm Mạc Tang lập tức chạy ngay vào bếp.
“Em không sao chứ?” Lâm Mạc Tang không thèm nhìn tới đám mảnh vỡ trên mặt đất, cầm lấy tay Tô Y Thược kiểm tra cẩn thận từ trong ra ngoài một lần, thấy cô không bị thương mới thở phào một hơi.
“Sao lại không cẩn thận thế này?” Giọng nói của anh thoáng lộ ra vẻ đau lòng và trách móc.
Tô Y Thược ngơ ngác nhìn bàn tay mình đang bị người ta nắm lấy, quên cả giãy dụa.
“Em ra ngoài chờ đi, để tôi rửa.” Lâm Mạc Tang hạ lệnh. Tô Y Thược lập tức ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cúi đầu xuống giống đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó vậy.
Lâm Mạc Tang dở khóc dở cười, rõ ràng là cô làm vỡ bát đĩa, suýt nữa tự làm mình bị thương, sau giờ lại có cảm giác cứ như anh vừa bắt nạt cô thế này?
Hai người cứ như vậy yên lặng trong phòng bếp, chỉ có tiếng nước thỉnh thoảng phát ra. Thời gian chậm rãi trôi đi, dưới ánh đèn sáng ấm áp, trong không khí cũng tràn ngập hương vị ấm áp.
Đương nhiên, nếu cái tên nào đó sát phong cảnh không lên tiếng thì có lẽ sẽ rất tốt.
“Chuyện đó… cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm, còn nữa… xin lỗi đã gây phiền phức thêm cho anh…” Hôm nay Tô Y Thược thực sự đã cảm thấy mình không còn chút mặt mũi nào nữa rồi, cũng thẳng thắn chẳng muốn cứu vãn hình tượng của mình nữa.
Lâm Mạc Tang rửa bát xong, lau tay, rồi quay người xoa nhẹ lên đầu Tô Y Thược, mỉm cười nói: “Khuya rồi, mau về ngủ đi!”
Tô Y Thược lại đắm chìm trong nụ cười tươi của Lâm Mạc Tang, ma xui quỷ khiến thế nào lại cứ làm theo lời Lâm Mạc Tang, đi thẳng về phòng mình.
Sau khi đóng cửa lại, cô mới phát hiện ra, cô đã bất tri bất giác về đến phòng mình từ lúc nào, đứng nhìn đống hỗn độn đang bày ra trước mặt.
Tô Y Thược lao thẳng vào phòng ngủ, vùi mình vào trong chăn, hôm nay là ngày “đặc sắc” nhất trong cuộc đời của cô, cũng là ngày mà cô cảm thấy mất mặt nhất trong đời mình.
Ngay khi Tô Y Thược đang “sâu sắc tự kiểm điểm” thì điện thoại vang lên.
Vừa ấn nút nghe, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy hưng phấn của Lục Hân: “Này, cô bé, nhà mới thế nào?”
Sao cô ấy lại cao hứng thế nhỉ? Tô Y Thược buồn bực đáp: “Cũng không tệ lắm.”
Lục Hân thầm nghĩ, có người nào đó ở đó, đương nhiên cuộc sống của cậu không tệ rồi. Sau đó lại hỏi bóng hỏi gió: “Có anh đẹp trai nào không vậy hả? ~~~”
Ngay trong tích tắc, khuôn mặt của Lâm Mạc Tang chợt hiện ra trong đầu Tô Y Thược.
Thấy bên phía Tô Y Thược không có âm thanh gì, nụ cười của Lục Hân càng trở nên thô bỉ hơn. Quả nhiên, không ai có thể thoát được lòng bàn tay của cáo Lâm mà. Xem ra, Y Thược nhất định sẽ bị cột chặt lại bên cạnh người đàn ông này rồi. Chỉ tiếc, anh trai cô…