Chương 62

Hạ Tình sau khi xuất ngoại cũng không còn quan tâm đến tin tức của Phó Trạch Văn và Đới Tuyết Dao, chính là liên học với bạn học, cũng chưa bao giờ hỏi chuyện của Phó Trạch Văn, có người nhắc tới cô cũng tận lực tránh ra, cô không muốn biết.

Vốn là cô đều chuẩn bị định cư ở Mĩ, chuyên tâm phát triển sự nghiệp của gia tộc ở Mĩ, có điều gần đây trạng thái của Hạ Lập Nhân rất nguy, cô mới chạy về giúp một tay.

Tiệc sinh nhật ngày đó hoàn toàn là bất ngờ, cô cũng không ngờ tới sẽ tiếp tục gặp pahri Phó Trạch Văn và Đới Tuyết Dao, lúc đó trong lòng rất loạn, nghĩ đến rất nhiều, nhưng mà từ trước đến giờ không nghĩ tới lại phải tiếp tục liên hệ với 2 người kia, cô không muốn khiến mình lúng túng, dù sao chuyện đã xảy ra trước đây cũng không cần phải tính toán.

Vì thế Đới Tuyết Dao gọi điện thoại tới đây Hạ Tình rất bất ngờ, cô không cảm thấy Đới Tuyết Dao cần phải có liên hệ với cô.

"Nha, là Tuyết Dao a, tớ nghe thanh âm suýt chút nữa không nhận ra được." Hạ Tình không biết nên nói gì cho tốt, giọng nói của cô rất xa lạ.

"Cậu xuất ngoại nhiều năm như vậy, tớ phải tìm rất nhiều người mới có được phương thức liên lạc với cậu." Ngữ khí của Đới Tuyết Dao rất thân mật, "Hai ngày trước ở nhà họ Trịnh quá loạn liền quên, vẫn may hiện tại liên hệ được với cậu."

Hạ Tình không lên tiếng, cô không biết nên nói cái gì cho phải.

"Cậu sao thế, tại sao không nói chuyện a? Chúng ta trước đây là cùng một ký túc xá, cậu sẽ không xuất ngoại nhiều năm như vậy liền cách xa đám bạn tiểu hỏa trong nước bọn tớ đi?" Đới Tuyết Dao giả vờ sẵng giọng, "Cậu như vậy thật không phúc hậu, về nước tốt xấu gì cũng phải tụ tập với chúng tớ a."

Hạ Tình đóng máy tính lại: "... Xin lỗi, bởi vì chuyện làm ăn trong nhà ở trong nước gần đây hơi nhiều, vì thế tớ về nước giúp một tay, lúc nào cũng bận rộn, cũng là không nghĩ phải liên lạc với các cậu."

"Tớ đã nói rồi, cậu nhất định là bận rộn, chắc chắn sẽ không bạc tình như vậy." Ngữ khí Đới Tuyết Dao càng thân mật, "Vậy cậu lúc nào rảnh rỗi, tới cùng những người khác trong kí túc xá trước đây của chúng ta đều hẹn xong rồi, vừa vặn cậu trở về, chúng ta tìm thời gian tụ tập."

Xong cô lại thêm vào một câu: "Thời gian cậu định, bọn tớ đều khá rảnh rỗi, lúc nào cũng rảnh, đều được."

Hạ Tình đỡ trán, này sao có thể từ chối a, cô thật sự không muốn tiếp tục gặp mặt với Đới Tuyết Dao, bất quá đối phương nói chuyện đều đã nói tới mức này, hơn nữa các bạn cùng phòng khác cũng tới, cô thật sự không tiện từ chối lắm.

Xem ra chỉ có thể đáp ứng thôi.

Ngón tay Hạ Tình gõ gõ bàn suy nghĩ một chút, thà kéo đến còn hơn kéo đi, còn không bằng giải quyết sớm một chút, gặp một lần liền gặp một lần đi, mình cũng xác thực đã lâu không gặp mấy tỷ muội khác trong ký túc xá, ăn một bữa cơm không quá đáng, cùng Đới Tuyết Dao gặp mặt cũng không thiếu mất khối thịt.

Chuyện bết bát nhật đều đã trải qua, còn cái gì không thể tiếp nhận.

Thế là Hạ Tình cuối cùng nói: "Vậy thì ngày mai đi, vừa vặn thứ 7, tớ hôm đó rảnh rỗi, địa điểm các cậu chọn đi, tớ đã lâu không về nước, đối với cái này cũng không hiểu quá rõ."

Thành công rồi! Đới Tuyết Dao rất cao hứng: "Vậy được, vậy thì trưa mai đi, vừa ăn cơm trưa chúng ta còn có thể có thời gian hảo hảo tâm sự, tớ đi cùng với mấy người kia thương lượng một chút, ngày mai nói cho cậu biết địa điểm tụ tập, thời gian cũng không còn sớm cậu đi ngủ sớm một chút, con gái đừng thức đêm."

"Cảm ơn, cậu cũng đi ngủ sớm một chút."

"Ngủ ngon, ngày mai gặp."

Buổi tối hôm ấy Hạ Tình có chút mất ngủ, chuyện tụ tập vẫn quấn quanh ở trong lòng cô. Ngày hôm sau cô nhận được thông tin của Đới Tuyết Dao, nói là địa điểm định ở Hiên Hoa, nhà hàng này mở đã nhiều năm, trước khi Hạ Tình xuất ngoại, vì thế Hạ Tình cũng biết.

Nhắc tới cũng đúng dịp, Phó A Bảo cùng Trịnh Cảnh Đồng cũng đã đặt vị trí cùng một ngày ở Hiên Hoa, bởi vì Phó A Bảo muốn đi xem phim hoạt hình Disney gần đây mới chiếu, Trịnh Cảnh Đồng cảm giác mình phải tất yếu hảo hảo bồi dưỡng cùng Phó A Bảo có chung sở thích, liền quyết định thứ 7 cùng tới rạp chiếu phim, tới Hiên Hoa ăn cơm trưa trước, sau đó buổi chiều đi xem phim, vì cân nhắc an toàn, Trịnh Cảnh Đồng đã bao toàn bộ, y lo nhiều người chen chúc A Bảo.

Thứ 6 Phó A Bảo chỉ đi học nửa buổi sáng, bởi vì buổi chiều cậu có tiết, Lưu Việt phải dạy cậu một bộ phương pháp hô hấp dưỡng sinh, rất thích hợp với phụ nữ có thai, mang thai hai tháng chính là thời điểm không quá ổn định, phải hảo hảo dưỡng.

Thế là thời điểm cậu không có ở đây Trịnh Cảnh Đồng bên này thì có một khúc nhạc dạo ngắn.

Hơn 4h chiều Trịnh Cảnh Đồng bắt đầu chuẩn bị tan ca, tâm tình y gần đây vô cùng tốt, trong phòng làm việc không có ai, y còn ngâm nga bài hát, tuy rằng không có đúng nhịp, nhưng y tự mình hát rất vui vẻ a.

Sau đó y liền nhận được điện thoại từ thư ký gọi tới, nói là Đoạn Phỉ có chuyện tìm y.

"Nha, cô bảo cô ấy hiện tại liền đến đây đi, tôi vội về, thời gian không nhiều." Trịnh Cảnh Đồng cho rằng Đoạn Phỉ là có chuyện làm ăn tìm y.

Thư ký sau khi cúp điện thoại cười trộm, Trịnh tổng nhất định là chạy về đi gặp phó tổng, xem ra là thật sự là rất thích phó tổng a, nghe thanh âm liền biết có bao nhiêu cấp thiết, hai người thực sự là ân ái ni.

Trước đây cũng không hủ, nhìn thấy hình ảnh nam nam đẹp cảm thấy hình như cũng không quá tệ.

Một lát sau Đoạn Phỉ lên đây, cô mang theo tâm tình thấp thỏm gõ cửa phòng làm việc cảu Trịnh Cảnh Đồng.

"Vào đi."

"Trịnh tổng." Đoạn Phỉ vừa vào cửa liền nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng đang thu dọn đồ đạc, vừa nhìn cũng biết là chuẩn bị tan ca, "Xin lỗi, sắp tan ca rồi còn làm phiền anh."

"Không sao." Trịnh Cảnh Đồng cũng không nhìn Đoạn Phỉ, y vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, "Đã trễ thế này cô nhất định là có việc gấp, là chuyện gì a?"

"... Tôi muốn nói chuyện của anh và phó tổng." Đoạn Phỉ rất khẩn trương.

Trịnh Cảnh Đồng dừng lại động tác thu dọn đồ đạc, sau đó cao hứng ngẩng đầu nhìn Đoạn Phỉ, tâm nói cô đến là đặc biệt chúc mừng tôi sao, chính thức như thế thực sự là hiếm thấy.

Đoạn Phỉ không quá lý giải cái vẻ mặt này của Trịnh Cảnh Đồng là có ý gì, cô tiếp tục hỏi: "Trịnh tổng, gần đây công ty chúng ta có phải là gặp phải nguy cơ gì không?"

"Ha?" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy không hiểu ra sao, y không hiểu Đoạn Phỉ tại sao đột nhiên lại hỏi cái vấn đề này, hơn nữa cái này cùng với chuyện của y và A Bảo thì có quan hệ gì, "Không có a, cô sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Nghe được đồn đại lung ta lung tung gì sao?"

Trịnh Cảnh Đồng tâm nói cô cũng coi như là một trong cao tầng của công ty, làm sao ngay cả điều này cũng không biết, tình hình kinh doanh của công ty có tốt hay không không phải vừa nhìn liền hiểu ngay sao.

"Không phải, là tôi tự mình nhìn ra được, Trịnh tổng anh cũng không cần giấu tôi." Đoạn Phỉ hai mắt bình tĩnh nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng, "Bằng không anh như thế nào lại thông gia với Phó gia." Rõ ràng mấy ngày trước ở tiệc sinh nhật còn không có bất kỳ dấu hiệu nào, cô dám cam đoan, tất cả trên tin tức đều là nói hươu nói vượn!

"Phó A Bảo tiến vào công ty làm phó tổng tôi liền cảm thấy không được bình thường, tôi biết Phó gia khẳng định đưa ra yêu cầu rất quá đáng, tôi sẽ không nói với người khác, Trịnh tổng anh có thể tín nhiệm tôi, mặc kệ công ty nhiều khó khăn ra sao, chỉ cần có thể giúp được việc khó khăn, tôi khẳng định việc nghĩa chẳng từ!" Đoạn Phỉ dùng một loại ánh mắt khích lệ ra hiệu Trịnh Cảnh Đồng yên tâm lớn mật nói hết, "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh là hạng người gì tôi đều nhìn ở trong mắt, không cần ủy khuất bản thân, cái gì khảm(*) không qua được, dù thế nào cũng không cần hi sinh hạnh phúc cả đời mình, tôi thật sự không nhìn nổi." (khảm: chỗ đất trũng, ổ gà)

"..." Trịnh Cảnh Đồng mặt đen lại trợn mắt ngoác mồm, cô nương này đến cùng đang nói gì đấy, chưa uống thuốc sao?

Tính cả ngày tháng ở trường đi, thời gian y quen biết Đoạn Phỉ thực sự không ngắn, Đoạn Phỉ dung mạo xinh đẹp tài ăn nói lại tốt làm việc cũng gọn gàng, mặc kệ từ phương diện nào nói tới, là một thuộc hạ vô cùng tốt, chuyện gì cũng đều làm ổn thỏa, một điểm không cần y bận tâm, nhưng Trịnh Cảnh Đồng thực sự không biết, mạch não của vị thuộc hạ này của y còn thần kỳ như thế.

Cô đến cùng con mắt nào nhìn thấy tôi ủy khuất? Tôi rõ ràng hạnh phúc đều muốn nổi bong bóng có được hay không! Bộ dáng lớn như vậy mà mắt chỉ dùng để hô hấp không khí à?

"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi là chân tâm phi thường thích A Bảo, chuyện kết hôn như vậy làm sao có thể chấp nhận, hơn nữa công ty cũng không thành vấn đề, bảng biểu báo cáo hơn nửa năm không phải mới ra sao, so với năm trước thực sự tốt hơn nhiều, cô gần đây có phải là quá mệt mỏi? Phải hảo hảo nghỉ ngơi, tôi có thể phê chuẩn cô thời gian nghỉ ngơi gì đó, đi thả lỏng một chú đi." Trịnh Cảnh Đồng đây là lương tâm kiến nghị, cô nương này não động quá lớn, hay là công tác đến ngu hả?

Sợ Đoạn Phỉ không nghe thấy Trịnh Cảnh Đồng còn bỏ thêm một câu, "Tình hình kinh doanh của công ty thật sự rất tốt, cô ở bộ phận quan hệ xã hội còn không rõ ràng sao, tôi dự định nửa cuối năm thu mua xí nghiệp Tam Gia cỡ trung, công ty chuẩn bị mở rộng một lĩnh vực, hơn nữa cô nên biết, công ty chúng ta không thiếu nợ, không tồn tại vấn đề kinh tế."

"Nhưng là... Nhưng là..." Đoạn Phỉ có chút tay chân luống cuống, này cùng với tưởng tượng của cô hoàn toàn khác nhau.

Trịnh Cảnh Đồng có chút bất đắc dĩ: "Chúng ta quen biết đã nhiều năm, tôi hiện tại gặp được người chân tâm yêu thích, tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, làm đồng nghiệp, làm bạn học, làm bạn bè, tôi hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc của cô, tôi thật sự sống rất tốt, thật sự."

"... Vậy thì tốt." Đoạn Phỉ trong lòng đều là cảm giác chua xót, cô xưa nay chưa từng nghe Trịnh Cảnh Đồng nói như vậy, trong mắt cô Trịnh Cảnh Đồng giống như siêu nhân, cái gì cũng đều rất lợi hại, nghiêm túc lại chăm chú, lời phiến tình như thế lại có thể từ trong miệng y nói ra, nếu không chính tai nghe được, cô căn bản sẽ không tin.

Có thể làm cho Trịnh Cảnh Đồng nói ra như vậy, xem ra chuyện kia của hai người đúng là thật, Đoạn Phỉ bây giờ nói không ra cái tâm tình gì, biết công ty không có chuyện gì cô cao hứng, nhưng cô cũng biết, tình yêu của cô chấm dứt ở đây, tuy rằng vẫn đều là một mình cô đơn phương tưởng bở.

Hiện tại cái gì cũng đều kết thúc, thật là đau khổ.

Có điều Đoạn Phỉ cuối cùng vẫn là kéo một nụ cười: "Chúc mừng anh Trịnh Cảnh Đồng, nhớ đừng quên tôi thiệp mời." Cô đều không biết mình rốt cuộc là nói lời này ra như thế nào.

"Cảm ơn." Trịnh Cảnh Đồng cũng lộ ra nụ cười.