"Nương nương, xin ngài hãy làm chủ cho thϊếp! Hồ mỹ nhân thật sự quá đáng lắm rồi…" – Lâm bảo lâm vừa khóc nức nở vừa kể về sự ủy khuất của mình.
Triệu Vô Miên chống cằm, gật gù vài tiếng "ừ, ừ" cho qua chuyện, đầu óc thì chỉ mải nghĩ xem hôm nay nên ăn món gì.
Muốn ăn cá trích, nhưng người ta thường bảo: "Khuyên người không ăn cá trích ba tháng, vì muôn vàn trứng cá còn trong bụng." Thế nhưng, cá trích mùa này thật sự ngon quá… Aizz, khó xử ghê.
Thôi kệ! Dù sao cái gì tồn tại cũng để làm thức ăn, cứ ăn!
"Nương nương? Nương nương?"
Triệu Vô Miên hoàn hồn, đáp:
"Hả? À, ta biết chuyện của ngươi rồi. Ngươi về trước đi.
Hôm nào ta sẽ tìm cách để ngươi được thị tẩm.
Nàng dám bắt nạt ngươi là vì ngươi ít được gặp bệ hạ.
Gặp nhiều rồi, nàng cũng chẳng dám nói gì nữa."
Lâm Bảo Lâm nghe xong, vui mừng khôn xiết:
"Thật sao? Đa tạ Hoàng hậu nương nương!"
"Ừ, đúng rồi, đúng rồi. Ngươi về đi."
Triệu Vô Miên thở dài, bụng kêu réo ầm ĩ.
Phải nói, Lâm bảo lâm rất dễ thương: xinh đẹp, đáng yêu, ngoan ngoãn, nhưng nói chuyện thì thật dai a.
Vừa nói chính là hết cả buổi sáng, nghe đến mệt cả người.
Chờ Lâm bảo lâm rời đi, Triệu Vô Miên cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Trương ma ma – người luôn theo hầu bên cạnh – lên tiếng:
"Nương nương, nếu để nàng được thị tẩm, nô tỳ nhất định sẽ chuẩn bị sẵn chén thuốc trước."
Triệu Vô Miên: …
Khoan đã, có phải ta nghe nhầm không? Cái "chén thuốc" bà đang nói chính là loại chén thuốc đó sao? Là loại để tránh… chuyện không mong muốn ấy hả?
Thật sự, nghĩ đến thôi đã thấy tâm mệt.
Từ khi xuyên đến đây, kế thừa thân thể này đã được nửa năm, Triệu Vô Miên thường xuyên cảm thấy kiệt sức.
Không phải vì điều gì khác, mà chỉ vì cái "địa vị" cao quý này cứ liên tục kéo thêm đủ thứ phiền phức không dứt.
Nguyên chủ của cơ thể này đã làm Hoàng Hậu ba năm, thế nhưng số lần được thị tẩm thì đếm trên đầu ngón tay.
Khó khăn lắm mới có người như Lâm bảo lâm – ngốc nghếch nhưng chịu đứng về phe mình – thì nguyên chủ lại phải chuẩn bị sẵn thuốc cho nàng uống.
Điều đáng nói là, so với nguyên chủ, số lần Lâm bảo lâm được thị tẩm còn ít hơn.
Nửa năm rồi, Hoàng Đế thậm chí chưa gặp nàng lấy một lần. Vậy mà vẫn phải uống thuốc.
Đúng là đời này, tâm mệt không chịu nổi.
Thật khó cho đứa nhỏ này, còn có thể nghiêm túc tin tưởng Hoàng Hậu như thế. Đúng là tạo nghiệp mà!
Nghĩ đến việc bây giờ chính mình lại là Triệu Vô Miên, thật sự khiến người ta càng thêm sốt ruột.
"Về sau không cần chuẩn bị chén thuốc gì cả. Bệ hạ con nối dõi vốn đã ít, ai sinh được thì đều là chuyện tốt."
"Nương nương nói đúng, chỉ cần nàng sinh con, người liền có thể ôm về nuôi dưỡng." – Trương ma ma nghiêm túc trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.
Triệu Vô Miên im lặng. Thật chẳng biết nói gì, bởi hơn nửa những suy nghĩ này đều do nguyên chủ truyền dạy cho Trương ma ma.
"Nương nương." – Lâm Thủy bước vào thỉnh an.
"Nương nương, hôm nay ngài có đi tạ ơn không ạ?"
Triệu Vô Miên ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi:
"Tạ ơn? Tạ cái gì?"
"Ngày hôm qua bệ hạ ban thưởng quà cho ngài, hôm nay chẳng lẽ ngài không đi tạ ơn sao?" – Lâm Thủy thắc mắc.
Trước đây, nương nương đâu bao giờ quên việc này.
"À, không cần đâu. Ta và bệ hạ là phu thê, phu quân tặng quà cho thê tử, ta lại đi tạ ơn chẳng phải làm xa cách thêm sao? Không đi, không đi!" – Triệu Vô Miên xua tay.
Suốt nửa năm bị bệnh, Hoàng Đế cũng không hẳn là không tới.
Đôi khi ngài vẫn ghé qua thăm và ban thưởng vài món.
Đây chẳng phải lần đầu.