Thật phục cô, Khúc Túc vỗ vỗ mặt của cô.
“Khúc quản lí, anh đang làm cái gì ở đây?” Cô nhíu mày khó hiểu.
“Ăn cơm.” Đem phần bữa tối đưa tới cho cô.
“A! Cám ơn.” Thuận theo tiếp nhận, ngoan ngoãn ăn, đầu chậm rãi khôi phục suy nghĩ, cô cắn sợi mỳ, một bên trộm dò xét người con trai lạnh như băng ít nói.
“Có vấn đề gì?” Miễn cưỡng giương mắt nhìn cô, phát hiện vẻ mặt cô muốn nói lại thôi.
“Không có việc gì.” Cúi đầu gãi hai cái, tuy nhiên thái độ người con trai này rất xấu, nhưng trù nghệ thật sự rất không tồi, cũng khó trách tư thái muốn đặt cao như vậy.
Khúc Túc chuyển kênh TV, chuyên chú nhìn tin tức bão.
Bên ngoài tiếng gió gào thét qua, Khúc quản lí ở trong phòng nhỏ của cô xem TV, cô ăn bữa tối Khúc quản lí nấu, hết thảy đều là tự nhiên lại biến hoá kỳ lạ như thế.
Nhìn phương xa sấm rền lóe lên lóe lên, cùng với mưa to không ngừng rơi, tâm tình Tất Ngọc Nhi trầm trọng đến tột đỉnh.
Mưa to thành họa, cô rất lo lắng nếu như nước không rút đi, Khúc quản lí chẳng phải là một mực đợi ở chỗ này?
Cô nam quả nữ, làm sao có thể!
“Khúc quản lí, anh muốn hay không thử cùng ai liên lạc?” Cô dùng lời nói chỉ dẫn, hi vọng anh có thể chủ động liên lạc vị nhân từ ấy, bằng hữu thiện lương tiếp anh trở về.
“Nước đọng phải tới như thế nào?” Một câu, cắt đứt tất cả hi vọng của cô.
Ai......
“Khúc quản lí, tôi ăn no, cám ơn bữa tối của anh.” Cung kính gật đầu, “Tôi đi tắm rửa trước, không quấy rầy anh.” Trả lại bàn ăn, phối hợp chính là đi trở về phòng trong.
Toàn thân vô lực trở lại trên giường, ngắm đến điện thoại, nhớ tới Học trưởng Tiểu Thành còn không có gọi điện trả lời cho cô, trong nội tâm căn bản là cạn sạch sức lực.
Lần nữa cầm lấy điện thoại, lại gẩy gần hơn mười lần, cuối cùng cô mới giãy dụa buông tha, cầm quần áo đến phòng tắm.
Cởϊ qυầи áo trên người ra, dùng nước ấm xông thân thể trước, cũng nức nở khóc nồng đậm ——
Không nghĩ tới, càng yêu người càng nhớ người, càng đau lòng ——
Ô ô...... Cô thật đáng thương, dự đoán được yêu tâm tình lại không được đáp lại, trên người lau xà phòng, cô gật gù hát thỏa thích ——
Tôi như thế nào, nghĩ cũng không phải quên cũng không phải, ai mà biết ——
Tai nghe thấy tiếng chuông điện thoại chờ đợi một ngày rốt cục vang lên, trả giá cho yêu cuối cùng là phải thu về? Cô lập tức đem vòi hoa sen tắt đi, mở cửa ra, không để ý deciben bình thường kiên trì, cao giọng hô: “Khúc quản lí ——”
Nhìn anh chậm rãi chính là đi tới, cô nhịn không được mở miệng yêu cầu trước, “Khúc quản lí, có thể hay không phiền toái anh giúp tôi đi lấy điện thoại tới?”
Nếu không có con trai ở đây, cô đã sớm lao ra nghe rồi, làm sao cô lại cho Học trưởng Tiểu Thành chờ.
Khúc Túc liếc xéo cô thò cái đầu ra, cô gái này thật sự rất khoa trương, tâm một chút phòng bị đều không có, đang tắm rửa còn dám muốn anh tới, cô sẽ không sợ thất thân sao?
Đi vào gian phòng của cô, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đúng là “Học trưởng Tiểu Thành” của cô.
Anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể đem cô gái hai mặt này mê đến đầu óc choáng váng, còn giống như người bị bệnh thần kinh ở trong phòng tắm quỷ rống quỷ kêu.
“Tôi lấy đến đây.” Khúc Túc đứng ở cửa ngoài phòng tắm gõ cửa.
Cô mở cửa ra, duỗi cánh tay trần tuyết trắng ra, tay nắm bắt tới vội vàng sau khi nói cám ơn, nhanh chóng đóng cửa lại. “Học trưởng Tiểu Thành, làm sao anh đến bây giờ mới gọi tới?”
Đứng ở ngoài cửa anh nghe được cô hờn dỗi, không chút nghĩ ngợi liền tắt đi đèn điện phòng tắm.
“A ——” thét lên tiếng.
Bị cúp điện? Một mảnh đen thui, cô xem đến, thật đáng sợ!
“Học trưởng Tiểu Thành, bên em bị cúp điện, không hàn huyên.” Nhanh chóng cúp điện thoại, sờ soạng lấy khăn tắm vây người chạy đến.
Di? Cô giật mình nhưng nhìn thấy phòng khách sáng ngời, tầm mắt lại quay lại người con trai đứng ở bên cạnh cửa ra vào, lập tức có chút không biết vì sao.
“Thật có lỗi, tôi không cẩn thận hình như mở sai chốt.”
“Không...... Không quan hệ.” Tất Ngọc Nhi tóc còn nhỏ giọt nước, bả vai còn có lưu lại bọt khí, cầm chặt lấy khăn tắm, rất sợ không nghĩ qua là sẽ có ánh sáng. “...... Tôi...... Tôi đi vào trước.”
Lời vừa mới dứt, đột nhiên ngọn đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, không đến một giây, trong phòng lâm vào một mảnh đen nhánh.
“Ngừng...... Bị cúp điện!” Cô không để ý nam nữ chi cả, cầm chặt lấy cánh tay của anh.
“Cô trước đi vào tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo tử tế trở ra.” Anh đem tay của cô vặn bung ra, đem cô đẩy mạnh vào trong phòng tắm.
“Đợi chút!” Cô lo sợ......
“Chúng ta hiện tại bên ngoài.” Anh không để ý tới lời của cô, tự đóng cửa kính lại.
Cô rửa bọt biển lung tung còn lại, khó khăn cầm quần áo mặc lên, không đến ba phút thời gian liền vọt ra. “Tôi tắm rửa tốt lắm.” Đuôi tóc vẫn không ngừng nhỏ nước.
“Có đèn pin không?”
“Có, tại phòng tôi.” Cô gật đầu như bằm tỏi, lần nữa lại đặt lên cánh tay của anh, “Khúc quản lí, anh không ngại theo tôi đi một chuyến a?” Cô nói khách khí uyển chuyển, nhưng tay nắm rất chặt.
Cô gái này tay sức lực thật là lớn, anh nâng khóe miệng lên, mặc cho cảm giác trong bóng đêm bước đi.
Cô siết chặt thân hình cao lớn đi tới của anh, khoảng cách bình thường chưa được mấy bước, dưới tình huống tối tăm, lại như là xa ngàn dặm.
Khúc Túc vuốt cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra hỏi: “Cô đặt ở đâu ở trong phòng?”
“Tại trong ngăn tủ, tôi đi lấy.” Cô vội vàng đi lên phía trước, muốn tốc chiến tốc thắng, lại không ngờ tới mới đi chưa tới hai bước, đã đạp phải cái rương trên mặt đất, cô kêu thảm một tiếng muốn ngã xuống, Khúc Túc nhanh tay ôm eo của cô.
“Cám ơn.” Cô nhẹ thở ra một hơi, ổn định thân thể, không có ý cùng Khúc Túc có tư thế thân mật.
“Cẩn thận một chút.” Anh hơi hơi buông bàn tay ra, làm cho cô dễ dàng hoạt động.
Tất Ngọc Nhi cẩn thận đem rương dời đi, mở tủ quần áo ra, lấy quần áo ra đưa cho người con trai phía sau, “Khúc quản lí, phiền toái anh trước tạm thời giúp tôi cầm quần áo một chút.” Tay của cô nắm được đèn pin ở trong chỗ tối trong rương, phải đem quần áo trước chuyển sang một bên.
Một lòng chỉ nghĩ tay nhanh lên nắm bắt tới đèn pin, sờ đến quần áo không chút nghĩ ngợi liền hướng trên người Khúc Túc lấp đầy.
Đột nhiên ánh sáng hiện ra, Tất Ngọc Nhi nheo mắt lại, chậm rãi thích ứng ánh sáng. “Điện có rồi!” Cô thở nhẹ một hơi, tâm tình lập tức thoải mái không ít, xoay người, lại chỉ gặp Khúc Túc biểu lộ quái dị, theo tầm mắt của anh nhìn lại, chồng chất tại trên người anh toàn quần áo, đúng là nội y màu đen của cô.
Anh lấy ngón trỏ ôm lấy vai, con ngươi đen trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn nhiều có một chút trêu tức, chằm chằm vào gò má đỏ hồng của cô, giống như cười mà không phải cười nói: “Dáng người không tệ.”
Ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, tiếng đàn vi-ô-lông uyển chuyển hàm xúc tuyệt đẹp, thêm vào đó là đầu bếp đang tỉ mỉ xếp đặt các món ăn tinh xảo, phong cách phong nhã cường điệu nổi danh nhà hàng đứng lặng yên trong thương xá bách hóa tinh phẩm, không ít đoàn phu nhân đi dạo phố xong đều dùng cơm ở nơi này.
“Chờ Giản tiểu thư đến, con cũng không nên bày sắc mặt như thế làm cho nhà người ta xem.” bà Khúc tao nhã cầm khăn tay lau khóe miệng, giương mắt nhìn biểu lộ thờ ơ của con trai, trong lòng thở dài. “A Túc, con có nghe được lời nói của mẹ không?”
Cái tính tình lạnh như băng này, có khi cũng làm cho bà cảm thấy thật đau đầu.
“Nghe rõ rồi.” Khúc Túc không đếm xỉa tới mà uống rượu đỏ, nguyên lai đây gọi là chuyện quan trọng trong miệng của mẫu thân.
“Cơm nước xong liền đưa Giản tiểu thư đi tản bộ, xem cảnh đêm.”
“Đã biết.” Trực tiếp cự tuyệt chỉ biết vĩnh viễn sẽ mang đến việc nhắc đi nhắc lại không dừng, dù sao cũng chỉ là đi đường, đổi lấy thanh tĩnh một chút, có gì mà không thể.