Từ sau buổi họp mặt đồng hương, Lý Mật vừa nghĩ đến chuyện ngày đó là muốn hủy kết bạn trên WeChat với Doãn Nhất Hàng, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, bởi vì ba mẹ thường nói với cô nên làm một con người lương thiện, làm việc luôn phải chừa đường sống.
Suy cho cùng Lý Mật không phải là một người quá cứng nhắc, nhưng cô cũng là người khá nóng nảy.
Sau đó Doãn Nhất Hàng gửi tin nhắn cho cô mấy lần, cô không hề trả lời lại.
Lý Mật thích ngủ nướng, từ khi nhập học đến bây giờ, hai tháng, chưa từng ăn sáng một lần nào, vừa khéo, ba người bạn còn lại trong ký túc xá cũng như vậy, vì vậy luôn cùng nhau nằm trên giường, rốt cuộc có một ngày, cô bạn Đông Bắc sau khi xem video dưỡng sinh mẹ cô ấy gửi tới chợt tỉnh ngộ, thề sẽ ăn sáng. Bốn người chơi kéo búa bao quyết định thứ tự đi mua đồ ăn sáng, Lý Mật vinh dự trở thành người đầu tiên.
Chuông báo bảy giờ, cô ấn tắt nhiều lần, rốt cuộc bảy giờ rưỡi mới ra khỏi cửa.
Lý Mật buồn ngủ nhận lấy bánh bao từ trong tay dì chủ quán, xoay người muốn đi về thì đột nhiên va phải người ở phía sau, nhìn người đối diện bị cháo trong chén văng lên hai tay, Lý Mật thầm nghĩ: Xong rồi! Cô vội vàng nói xin lỗi, lấy khăn giấy ra đưa cho người đối diện.
"Không có việc gì, cháo này không nóng" Doãn Nhất Hàng nhìn Lý Mật cúi đầu điên cuồng nói xin lỗi rồi mở miệng.
Lúc này Lý Mật mới chú ý đến người đối diện, cảm giác tội lỗi lập tức biến mất, "Ồ, giấy cho cậu, cậu tự lau đi, tôi đi trước”.
Không đợi Lý Mật nhấc chân, Doãn Nhất Hàng đã chặn đường đi lại, "Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"
Không muốn trả lời chứ sao, Lý Mật thầm nghĩ người này thật không tinh ý. "Bận, không nhìn thấy" Ngay cả bịa lý do Lý Mật cũng thấy lười.
"Cậu tức giận" Rốt cuộc Doãn Nhất Hàng cũng nói ra một câu tiếng người.
Cậu biết là tốt rồi, trong lòng Lý Mật khinh bỉ anh. "Không có, làm sao dám chứ?”, Cô tiếp tục âm dương quái khí.
"Sao cậu lại tức giận?" Doãn Nhất Hàng luôn luôn không xuất bài như người bình thường, luôn luôn suy nghĩ khác người bình thường.
Lý Mật cũng không quan tâm: "Có phải hôm đó cậu cố ý tìm tôi rồi cùng đi đến đó hay không?"
Doãn Nhất Hàng thẳng thắn trả lời: "Đúng" Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Diễn đàn L(ê) Q#úy Đ^ôn
Lý Mật cảm thấy cơ mặt cũng cứng lại: "Tại sao?”.
"Tôi không muốn những nữ sinh khác làm phiền tôi, bởi vì trước kia khi tôi tham gia hoạt động kiểu này, luôn có nữ sinh quấn lấy tôi" Lý Mật cảm thấy gương mặt này của Doãn Nhất Hàng cũng không cứu vớt được lời nói gây sự của anh.
"Cho nên cậu để cho họ hiểu lầm quan hệ của chúng ta?" Lý Mật cảm thấy châm chọc.
"Đó là do họ tự đoán, tôi chưa nói gì cả" Doãn Nhất Hàng nói xong, Lý Mật cảm thấy ngứa răng, chán ghét.
Cô nghiến răng, khóe miệng nhếch lên 30 độ, thể hiện nụ cười tiêu chuẩn nhất: "Doãn Nhất Hàng, có người từng nói cậu không bình thường chưa, như kẻ điên”, dùng nụ cười đẹp nhất, nói những lời vô cùng tàn nhẫn.
Lần này cuối cùng Doãn Nhất Hàng cũng không còn cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Mật, "Rất nhiều, yên tâm, cậu không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng”.
Không biết vì sao sự tức giận trong lòng Lý Mật đột nhiên bị ép xuống. Dừng một hồi lâu, cô mới phản ứng lại, nhận thức được có phải lời này của mình có hơi nặng hay không, vội nói: "Tôi đùa thôi”.
Doãn Nhất Hàng cúi đầu, Lý Mật hình như nhìn thấy khóe miệng anh nở một nụ cười, không còn là mặt than, thật sự rất đẹp mắt, nhưng những lời nói sau đó của Doãn Nhất Hàng như tưới thùng nước đá lên Lý Mật: "Tôi là kẻ điên, cậu là kẻ ngốc, cậu cũng không tốt hơn tôi chỗ nào”.
Lý Mật nghe xong, cầm bánh bao lên cũng không quay đầu lại trở về túc xá. Sau lưng Doãn Nhất Hàng gọi cô: "Làm sao vậy”.
Lý Mật thầm nghĩ: Cách cậu xa một chút.
Cô bạn Tô Châu kỹ tính cảm nhận được áp suất thấp từ cô, hỏi Lý Mật đang trốn ở trong chăn làm sao vậy.
Một hồi lâu Lý Mật trong chăn mới nói một câu: "Có người nói tớ là kẻ ngốc”.
Ba người còn lại trong ký túc xá ngơ ngác nhìn nhau, là ai không có mắt nhìn như vậy, nói sự thật này với Lý Mật.