Chương 29: Sợ chết

Umi là nhân viên nhân sự của công ty luật Khang Hâm, hôm qua như thường lệ cô mở hộp thư, mở ra một bức thư xin việc bình thường, sau đó cô tìm kiếm thông tin cả đêm, sáng sớm hôm sau vội vã đến công ty chờ sếp.

"Đây có phải trò đùa ác ý không?" Umi vẫn không dám tin vào hồ sơ mình nhìn thấy.

Kể từ khi ra trường đến nay sự nghiệp luật sư của hắn chưa từng thất bại, những khách hàng hắn từng xử lý đa số là những cái tên thường xuyên xuất hiện trên các báo cáo tài chính quốc tế.

Một luật sư ưu tú như vậy, lại đến xin việc ở một công ty luật nhỏ với 40-50 người của họ? Tiền chi phí kiện tụng người này kiếm được đủ để mua 40-50 công ty luật như họ rồi.

"Gọi điện hỏi thử xem." Khang Hâm đùa, "Nếu là thật thì chứng tỏ công ty chúng ta có tiền đồ vô lượng!"

Umi lập tức gọi điện thoại.

Từ Hồi Chu lịch sự trả lời, "Đúng."

Umi xúc động nói: "Anh xem ngày nào rảnh, đến công ty phỏng vấn... nói chuyện nhé?"

Từ Hồi Chu nhã nhặn, "Chiều nay tôi có hẹn ăn tối, nếu tiện, sáng mai tôi qua một chuyến được không?"

"Được!" Umi nói quá nhanh suýt cắn lưỡi, cô ngượng ngùng ho một tiếng, "9 giờ rưỡi anh thấy có phù hợp không?"

Từ Hồi Chu cởi bộ quần áo thể thao treo lên giá, dịu dàng cười, "Được."

Umi vui vẻ cúp máy.

Từ Hồi Chu ngồi xuống ghế, mở máy tính bảng, màn hình vẫn là trang web hắn để lại lần trước.

Tiêu đề viết - Tập đoàn Đại Quan lại mua đáy*, dự kiến bỏ ra 10 tỷ tài sản mua một mảnh đất ở khu Bắc Hợp...

* Trong lĩnh vực đầu tư chứng khoán và tiền điện tử, thuật ngữ này thường được sử dụng để chỉ hành động mua cổ phiếu hoặc tài sản khi giá của chúng giảm xuống mức thấp nhất trong kỳ vọng rằng giá sẽ phục hồi và tăng lên trong tương lai.

Từ Hồi Chu lật trang, trang thứ hai là một tin tức khác, hình ảnh là vài người nước mắt nước mũi giàn giụa giơ biểu ngữ: Đừng cưỡng chế phá hủy ngôi nhà của chúng tôi!

Ở góc khuất của bức ảnh, có một người đứng, trên túi ngực của cô gắn một miếng bảng tên nhỏ.

Phóng to ra có thể nhìn thấy mấy chữ mờ, Công ty luật Khang Hâm.

--

Sáu giờ chiều, Từ Hồi Chu đến nhà hàng dưới long cung.

Nơi ăn cơm do Hoắc Hữu Lễ chọn, vị trí ở một không gian riêng biệt, ánh sáng mờ ảo, thỉnh thoảng phía trên đầu có cá mập bơi qua.

Trên bàn đặt một ngọn nến, qua ánh nến nhìn Từ Hồi Chu đối diện, có thể thấy rõ từng sợi lông mi của hắn, tựa như những chiếc lông vũ trắng tinh quét qua đầu tim Hoắc Hữu Lễ, lòng anh ta dịu dàng lại đầy ngọt ngào, cắt bít tết định đưa cho Từ Hồi Chu, song Từ Hồi Chu đã cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng.

Hoắc Hữu Lễ đành thôi, anh ta tìm đề tài, "Cuối tuần rảnh không? Bạn anh giới thiệu một hang động tự nhiên, cách thành phố hơn 60 km, đi chơi một ngày nhé?"

Từ Hồi Chu cười, "Tôi không chơi lặn hang động nữa."

"Gì cơ?" Hoắc Hữu Lễ ngạc nhiên, "Tại sao?"

Từ Hồi Chu từ từ cắt bít tết, hắn chỉ ăn bít tết chín kỹ, nước thịt thơm đậm rỉ ra, hắn nghiêm túc nói: "Sợ chết."

"Ha ha ha." Hoắc Hữu Lễ không nhịn được cười, anh ta không để bụng, "Thế trước kia không sợ à?"

"Cũng sợ."

"Sợ mà vẫn lấy được mấy chục chứng chỉ lặn?"

Từ Hồi Chu rưới chút nước sốt lên bít tết, khẽ nhếch môi, "Lúc đó có nơi cần dùng đến."

Hoắc Hữu Lễ hơi ngẩn người, chưa kịp nghĩ kỹ, Từ Hồi Chu đột nhiên đặt dao nĩa xuống, vẻ mặt nghiêm túc, "Có chuyện muốn nghe ý kiến của anh."

Hoắc Hữu Lễ lập tức bị hút hết chú ý, anh ta cũng đặt nĩa xuống, lưng ngồi thẳng, "Gì vậy."

"Tôi từ nhỏ lớn lên với mẹ, chưa từng gặp cha, luôn nghĩ rằng ông ấy đã qua đời." Từ Hồi Chu kể từ từ, "Lần này về nước, tôi phát hiện ra có lẽ ông ấy vẫn còn sống."

Đồng tử Hoắc Hữu Lễ mở to, vừa định lên tiếng, Từ Hồi Chu mỉm cười ra hiệu anh ta đợi chút, "Hôm nay tôi tìm được ông ấy, ông ấy đề nghị làm xét nghiệm ADN với tôi, tôi không đồng ý."

Hoắc Hữu Lễ nhíu mày, "Ông ta không tin cậu?"

"Cũng có thể hiểu được." Từ Hồi Chu uống ngụm nước nóng, "Ông ấy có địa vị thân phận rất cao."

Hoắc Hữu Lễ không ngạc nhiên, Từ Hồi Chu sinh ra tuấn tú tài hoa, cha mẹ chắc chắn không tầm thường, đồng thời anh ta cũng hơi vui, cha ruột của Từ Hồi Chu ở trong nước, vậy thì Từ Hồi Chu sẽ càng cân nhắc ở lại trong nước. Anh ta suy nghĩ vài giây, "Hay là em nói thử thân phận của ông ấy? Có lẽ anh biết."

Từ Hồi Chu nói chậm rãi, "Lục Thần Quốc của tập đoàn Lục thị."

"!" Hoắc Hữu Lễ quá quen.

Anh ta là bác sĩ riêng của Tô Quỳnh Ngọc, thường gặp Lục Thần Quốc.

Anh ta nói ra tất cả những gì mình biết, "Anh biết ông Lục, phu nhân của ông ta qua đời cách đây hai năm, có một cậu con trai gặp tai nạn xe mười năm trước, đến nay vẫn chưa tỉnh."

Thật ra anh ta không đánh giá cao Lục Thần Quốc lắm, trước mặt Tô Quỳnh Ngọc thì dạ vâng thưa gởi, nhưng đối xử với người khác thì ra oai ra vẻ. Thế nhưng anh ta muốn Từ Hồi Chu có thể nhận lại quan hệ với Lục Thần Quốc, nếu là Lục Thần Quốc, vì để chia thêm tài sản gia đình, hẳn là sẽ tìm đủ mọi cách giữ Từ Hồi Chu ở lại trong nước.

Lòng bàn tay anh ta toát mồ hôi, lấy khăn ăn cúi đầu lau qua lau lại lòng bàn tay, "Ông Lục đối xử với người khác rất hòa nhã, làm việc tỉ mỉ, anh nghĩ có kẽ không phải ông ta đang nghi ngờ em. Nhà họ Lục là một gia tộc lớn, thận trọng một chút sẽ không để người khác bàn tán."

Anh ta giới thiệu tỉ mỉ, "Ông Lục có hai anh trai một em gái, anh cả có hai con trai một con gái, anh hai qua đời để lại một con trai, em gái thứ tư có một trai một gái, trừ con trai của Lục nhị gia là Lục Tố thường xuyên ở nước ngoài tôi chưa gặp, những người khác đều rất dễ ở chung."