Chương 24: Chơi trò tình yêu thuần khiết

Sắc mặt Cố Mạnh Thành đột nhiên sa sầm.

Anh ta chậm rãi xoay miệng ly, "Cậu ấy không được, trừ cậu ấy ra."

Trong phòng riêng tiếp tục vang lên nhạc không lời, những người có mặt đều ngửi thấy bầu không khí bất thường, âm thầm rụt cổ lại.

Chỉ duy nhất người đàn ông có đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Cố Mạnh Thành bằng ánh mắt sáng quắc.

Lục Tố có vẻ rất tiếc nuối, "Vậy thật đáng tiếc." Lại hỏi, "Khi nào thì mới được?"

Ánh mắt Cố Mạnh Thành hoàn toàn lạnh lẽo, Triệu Nghiêu đảo tròng mắt, vội vàng ôm bụng ngã vào vai Lục Tố, "Ôi, đau bụng quá, anh Tố mau đưa tôi đi khám đi, không biết có phải viêm ruột thừa cấp không... Nhanh nhanh! Tôi đau chết mất!"

Lục Tố cười với Cố Mạnh Thành, "Hôm nay không may rồi, hẹn gặp lại."

Cố Mạnh Thành cũng cười, "Hẹn gặp lại."

Rời khỏi phòng riêng, Triệu Nghiêu vẫn còn la hét om sòm, Lục Tố buông anh ta ra, lạnh nhạt nói: "Viêm ruột thừa cấp không nói được, lần sau đổi cái khác."

Triệu Nghiêu lập tức đứng thẳng người, hai mắt đầy tò mò, "Tại sao không được nói viêm ruột thừa cấp?"

"Không biết."

Triệu Nghiêu nhanh chóng đuổi theo Lục Tố vào thang máy, "Anh vừa nói mà!"

Lục Tố bấm bãi đỗ xe, lúc này mới vỗ vỗ vai anh ta, "Đừng tin, trêu anh thôi."

Triệu Nghiêu, "..." Anh ta xoa bụng, "Anh Tố, trước đây anh quen Cố Mạnh Thành à?"

"Không quen."

"Vậy sao anh lại khıêυ khí©h anh ta? Cố Mạnh Thành đâu phải người hiền lành." Triệu Nghiêu cảm thấy kỳ lạ, người khác không rõ, anh ta còn không rõ sao! Mỹ nhân trong sáng hoàn toàn không phải gu của anh Tố, anh Tố rõ ràng là không ưa Cố Mạnh Thành.

Anh ta còn thắc mắc, người đẹp đó là trợ lý của Cố Mạnh Thành, anh ta đã gặp vài lần, đẹp thì đúng là đẹp, nhưng luôn ngồi một mình ở một bên không nói gì, ban đầu anh ta còn tưởng là người câm.

Cố Mạnh Thành không thiếu người theo đuổi, anh ta vẫn luôn nghĩ giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới lạnh nhạt.

Té ra là đang chơi trò tình yêu thuần khiết ở đây?

Triệu Nghiêu lại thêm phần khâm phục Lục Tố, mấy tháng nay anh ta không phát hiện ra gì cả, anh Tố chỉ liếc vài cái đã nhìn thấu, anh ta khiêm tốn thỉnh giáo, "Anh Tố, sao anh biết bọn họ có quan hệ?"

Lục Tố đột nhiên nhìn anh ta, Triệu Nghiêu chẳng hiểu sao kích động, cảm thấy sắp học được kỹ năng không tầm thường, xoa tay chờ đợi Lục Tố mở miệng.

Cửa thang máy mở ra, Lục Tố thốt ra một câu, "Bọn họ dùng cùng một loại nước hoa." rồi bước dài ra ngoài.

Triệu Nghiêu ngây người tại chỗ, mũi chó à! Cửa thang máy sắp tự động đóng lại, anh ta mới chen ra, "Anh Tố, đợi tôi với!"

Ngay sau đó hai mắt Triệu Nghiêu sáng rực, hoàn toàn quên mất Lục Tố vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của anh ta, phóng như điên đến trước xe thể thao của Lục Tố, yêu thích không rời, "Đệt! Đệt! Tôi đặt mấy tháng không có hàng, màu này cũng ngầu quá!"

Anh ta quay mặt cầu xin, "Anh giai yêu quý, cho tôi lái một vài vòng nha!"

Lục Tố lên ghế phụ, "Tối nay tùy anh lái."

"Anh chính là anh trai cả đời của tôi!" Triệu Nghiêu cười hì hì ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lên đường cao tốc vòng thành phố khoe khoang một vòng.

Đang khởi động, Triệu Nghiêu đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu mong đợi nhìn Lục Tố, "Anh Tố, có thể hẹn người chạy vài vòng không?"

Lục Tố hạ thấp lưng ghế, "Tùy ý."

Triệu Nghiêu yên tâm can đảm gọi điện thoại, không lâu sau anh ta phấn khích giọng nói tăng vọt, "Cái gì! Nam Sơn? Đệch! Đông người không? Đệch! Sao không nói sớm, tôi tới ngay!"

Anh ta bỏ điện thoại xuống lại nhìn thoáng qua Lục Tố, thấy Lục Tố đã nhắm mắt, biết anh không muốn nói chuyện nữa, Triệu Nghiêu mang theo tâm trạng sôi sục lao về phía Nam Sơn.

Trong phòng riêng, sau khi Lục Tố và Triệu Nghiêu rời đi rơi vào một khoảng im lặng, mọi người âm thầm cúi đầu xuống, thở cũng không dám to tiếng.

Cố Mạnh Thành mặt vẫn đang cười, rất nhanh anh ta đột ngột ném vỡ ly rượu, tròng mắt đậm thành màu đỏ đáng sợ.

"Cút!"

Anh ta lạnh lùng nói: "Tất cả cút ra ngoài!"

Trong ánh sáng mờ ám thoáng chốc chạy ra hơn chục bóng người, chỉ có đôi mắt phượng không nhúc nhích.

Có người đóng cửa phòng riêng lại, Cố Mạnh Thành bước đến trước mặt người có đôi mắt phượng, cúi người xuống hai người cùng chìm vào ghế sofa mềm mại, anh ta giữ chặt cằm hơi nhọn của người có đôi mắt phượng, hung hăng hôn lên đôi môi của người nọ.

Người có đôi mắt phượng vòng lấy cổ anh ta, ánh mắt phản chiếu anh ta dịu dàng như nước, Cố Mạnh Thành ý thức mơ hồ, anh ta một tay cởi cúc áo sơ mi của người có đôi mắt phượng, lòng bàn tay dưới da thịt ấm áp mịn màng.

Cơ thể người có đôi mắt phượng run lên, môi mỏng hé mở, bên môi tràn ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng.

Động tác đột ngột dừng lại.

Ánh mắt Cố Mạnh Thành chợt khôi phục tỉnh táo, anh ta nhìn khuôn mặt ửng hồng bên dưới, đột nhiên rút tay rời khỏi, chụp lấy áo khoác nói: "Đi thôi."

Người có đôi mắt phượng cắn chặt môi dưới, nghe thấy tiếng đóng cửa mới cài cúc áo đứng dậy, mười ngón tay run rẩy dữ dội, nửa ngày sau mới có sức lực đứng lên.

Y đi ra khỏi phòng xuống lầu.

Cố Mạnh Thành đang đợi cậu ta trong xe, y nhìn ghế phụ một cái, cúi đầu lên ghế sau.

Cố Mạnh Thành khởi động xe đưa y về nhà, đến dưới nhà mình, y xuống xe đi được vài bước, siết chặt các đầu ngón tay đột nhiên quay đầu, "Tôi biết làm mì trộn rồi, trong tủ lạnh cũng có nguyên liệu..."

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, xe đã đi xa rồi.

Y cười khổ một tiếng, xoay người đi lên lầu.