Lúc này, người kia đi qua phía của cô ta.
Trái tim y tá như gõ trống, hai bên gò má đỏ bừng, nhanh chóng cúi gầm mặt siết chặt một góc tài liệu.
Tiếng bước chân càng tới gần, dừng lại ở trước mặt cô ta.
Suýt chút cô ta đã cào nát xấp tài liệu, hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay run rẩy ngẩng đầu lên: "Anh, anh có chuyện gì sao ạ?"
Người đàn ông dịu dàng nói: "Bút máy trên bàn làm việc của tôi, cô có nhìn thấy không?"
Cuộc trò chuyện đầu tiên lại khiến y tá kinh ngạc, vậy mà lại hỏi chuyện về một cây bút máy?
Cô ta ngẫm nghĩ hồi lâu mới gật đầu lia lịa: "Có!" Sau đó lục lọi trong ngăn kéo: "Tôi thấy không có mực nên đã bơm mực vào giúp anh, lúc quay trở về vì gặp được bệnh nhân nên đã để nó trong ngăn kéo y tá trước."
Cô ta tìm ra được cây bút máy.
Toàn thân cây bút đều màu đen, được giữ gìn y như mới, nhãn hiệu rất đắt, nhưng mà... vẫn chỉ là một cây bút máy bình thường thôi.
Y tá đỏ mặt đưa cho người đàn ông: "Đây ạ."
Người đàn ông cầm lấy cây bút, nhẹ nhàng treo trên ngực của áo blouse, giọng nói vẫn ngập tràn dịu dàng như trước: "Cảm ơn, sau này đừng đυ.ng vào cây bút này."
Y tá ngây ngẩn cả người, gật đầu ngơ ngác.
***
Lúc Từ Hồi Chu nhận được điện thoại của Hoắc Hữu Lễ, hắn đang ăn mì trong quán mì ở bến đò Giang Nam.
Mười giờ mới bắt đầu trình diễn pháo hoa, buổi chiều ở đó đã tiến hành kiểm soát, sớm đã không cho người tiến vào, vậy mà vẫn là biển người đông nghịt
Ngập trong tiếng người buôn bán rộn ràng của các hàng quán.
"Em đang ở đâu?" Hoắc Hữu Lễ ngạc nhiên hỏi.
Rõ ràng là tiệm mì chay nhưng mùi vị thật sự rất dở, Từ Hồi Chu buông đũa xuống, mang đi tới trước cửa sổ nói: "Quán mì."
Hoắc Hữu Lễ thầm thở phào: "Xin lỗi nha, mấy hôm nay anh bận quá, nhưng mà giờ thì cũng rảnh rồi, tối nay..." Anh ta hắng giọng một cái: "Có trình diễn pháo hoa, mấy công ty đứng đầu trong nước cũng đều có bắn pháo hoa đấy. Bạn của anh có chừa chỗ, anh tới đón em đi nhé?"
Từ Hồi Chu cười cười: "Tí nữa tôi còn có việc."
Đây chính là từ chối rồi, Hoắc Hữu Lễ vẫn còn muốn kì kèo lại nghe được tiếng của người kia: "Sau này anh có rảnh không?"
Anh ta vội nói: "Có!"
Hình như có người đang nói chuyện cùng với Từ Hồi Chu, qua vài giây sau đó hắn mới trả lời: "Tối mai gặp nhau ăn cơm một bữa đi."
Sau khi hẹn xong thời gian, Từ Hồi Chu cúp máy, mỉm cười gật đầu nói với ông chủ: "Đúng vậy, thêm một thìa tiêu nữa."
Bưng bát mì đã cho thêm một thìa tiêu quay trở lại chỗ ngồi, Từ Hồi Chu nghiêm túc ăn.
Hắn thích mùi cay nồng của tiêu.
Hắn đã từng nhìn thấy một cây tiêu mọc dại ở trong khu rừng, lá cây màu đỏ hồng nở rộ, mọc yên ả ở cạnh bên một hồ nước. Bầu trời tháng mười, mọi vật đều là một màu xanh biếc, chỉ có nó là tỏa ra một sắc màu sáng rực giữa trời đất.
Sau khi giải quyết xong tô mì, Từ Hồi Chu rời khỏi quán. Trên đường phố tấp nập người, hắn bỗng hiếm khi lại cảm thấy oi bức như thế, lách qua dòng người chen chúc quay trở về xe của mình.
Vặn nắp bình giữ nhiệt ra, một mùi chan chát của hợp hoan bì xông tới, Từ Hồi Chu ngửa đầu uống một hớp hết nửa bình, đồng thời còn bật cái điện thoại khác lên.
Hoắc Hữu Lễ không mấy bận rộn, chuyện của Tô Quỳnh Ngọc đã sáng tỏ rồi, đây là lúc để Lục Thần Quốc liên lạc với hắn.
Lục Thần Quốc nhận được điện thoại của Tô Quỳnh Ngọc nói muốn ông ta tới nhà tổ, không phải tự Tô Quỳnh Ngọc gọi, là luật sư của bà ta. Lục Thần Quốc biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của hắn, cõi lòng sốt sắng như lửa đốt mấy đợt cuối cùng mới gọi cho dãy số này thêm lần nữa.
"Tút..."
Chuông điện thoại vang lên, Lục Thần Quốc cầm điện thoại xác nhận vài lần để chắc ăn rằng mình không có gọi nhầm số, trái tim của ông ta bỗng nhiên thắt chặt lại, bật chế độ loa.
Giây tiếp theo, giọng nói trong trẻo trơn tru của người đàn ông xuyên qua đường dây điện thoại, vang len trong phòng: "Alo?"
Lục Thần Quốc nén lại tâm trạng sốt ruột của mình, trước hết là nói về chuyện nhặt được bóp tiền.
Từ Hồi Chu tỏ ra vẻ cảm kích vừa phải: "Rất cảm ơn ông, trong bóp tiền ấy có tấm ảnh vô cùng quan trọng với tôi, tôi còn tưởng đã không tìm thấy nữa rồi! Bây giờ tôi đang ở chỗ khác, sáng mai sẽ liên..."
Lục Thần Quốc không nhịn được mà cướp lời nói thẳng: "Cậu ở đâu? Tôi mang tới đó."
Từ Hồi Chu không chút chần chừ: "Nhưng vậy thì làm phiền ông quá rồi?"
"Nếu ngại thì mời tôi bữa cơm là được." Lục Thần Quốc nói theo tuần tự.
Từ Hồi Chu mỉm cười lễ phép: "Nhất định sẽ mời ông. Tôi đang ở..." Hắn đọc tên của khách sạn: "Sáng mai ông tới khách sạn thì liên lạc với tôi."
Hắn nghe được tiếng thở phào rõ rệt của Lục Thần Quốc.
Ý cười của Từ Hồi Chu lập tức tan biến, cúp máy.
Trước tấm kính thủy tinh chắn gió trước mặt là đoàn người nhộn nhịp, hắn lẳng lặng nhìn một chút, lấy ra thuốc của hôm nay rồi uống, sau đó lái xe rời đi.
Quay đầu xe chạy về một hướng khác.
Dưới chân núi Nam Sơn có đậu vài chiếc xe, nhìn thấy Từ Hồi Chu đi lên núi thì một người đàn ông trong số đó lấy điện thoại ra, nói với đối phương: "Để cho xe khác qua đường trước đi, chỗ này của tôi bảy rưỡi là phong tỏa đường đi, phía bên kia của anh thì tám giờ, chờ đến khi bắn pháo hoa xong rồi thì mở lại đường đi."