Từ Hồi Chu tắt ipad, ho khụ một tiếng. Hắn rút khăn giấy ra che miệng lại, tiếng ho trong chốc lát nặng nề hơn, rút khăn giấy ra, cũng không có gì bất ngờ khi thấy trên đó nhuốm một ngụm máu tươi.
Hắn vo tròn lại, để vào trong gạc tàn thuốc rồi đốt lên, trong gạc còn có một vài mảnh tro, là thẻ công tác của viện dưỡng lão mà lần trước hắn đã làm giả.
Nhìn ngọn lửa bùng cháy rồi tắt, Từ Hồi Chu rót nửa ly nước vào rồi mang đi đổ vào bồn cầu.
Nhìn màu nước xanh lam mang theo dấu vết trôi xuống cống thoát nước, ánh mắt của Từ Hồi Chu như cũng trôi theo cái vòng xoáy mờ mịt kia.
Cho dù kế hoạch của hắn có tỉ mỉ hơn nữa, những chứng cứ mà hắn đã tiêu hủy cũng sẽ để lại dấu vết y như thế.
Hắn chỉ có thể chạy đua với thời gian, trước khi bị kẻ địch phát hiện thì phải tiêu diệt hết bọn chúng.
Cho nên có trả giá một chút cho chuyện đó, đây cũng là trao đổi vô cùng công bằng.
Từ Hồi Chu lại ho khan, lần này dài hơn lần trước một chút, lúc súc miệng dùng mấy cốc nước sạch mới nhổ sạch được máu.
Trở về phòng uống thuốc, hắn thay một bộ đồ rồi ra ngoài.
Màn đêm đen yên tĩnh ở trên đỉnh ngọn núi, mặt trăng thấp đến mức như đang treo trên đỉnh đầu.
Chùm đèn xe cứ quay đi ngoảnh lại quay con đường vô số lần, mặt trăng nép mình vào trong tầng mây, sắc trời khẽ ló dạng, Từ Hồi Chu mới đứng ở ngay chân núi.
Cả đêm không ngủ, trên mặt hắn cũng không thấy vẻ mệt mỏi.
Hắn quen thức đêm, mức độ thức thâu đêm như này không là gì đối với hắn cả.
Từ Hồi Chu hạ cửa sổ xe xuống, một làn gió nhẹ man mát thổi tới từ phía cuối con đường thẳng tắp không thấy điểm cuối, những bụi cỏ lau nối tiếp nhau ở hai bên đường tung bay theo gió, phía xa xa là đường chân trời màu đỏ sậm, có một cảm giác cô quạnh thê lương.
Hắn đã từng nhìn thấy cảnh đẹp tương tự như này rồi.
Dù chân của cha không tốt, nhưng vẫn sẽ ôm hắn ngồi trên cổ, dắt chặt tay của mẹ hắn cùng nhau tản bộ dưới ánh chiều tà ở hai bên bụi cỏ lau.
Nụ cười của mẹ khi ấy còn đẹp hơn bất cứ cảnh đẹp nào mà hắn đã nhìn thấy.
Từ Hồi Chu móc ra hộp thuốc lá, năm ngón tay bỗng nhiên co giật. Đây là bệnh cũ, thi thoảng sẽ tìm tới hắn ôn lại chuyện cũ.
Hắn tập mãi thành quen, kiên nhẫn bật hộp quẹt lên, đến lần thứ năm thì cuối cùng cũng lên lửa.
Châm điếu thuốc, Từ Hồi Chu nhìn bụi cỏ lau trong màn sương mờ mịt.
Khi cả bầu trời đều sáng choang, hắn lại ho khan một hồi lâu mới chỉnh cửa sổ xe lên, ngênh đón ánh mặt trời chiếu rợp trong cỏ lau.
***
Nghĩa địa công cộng ở phía tây vùng ngoại ô.
Từ Hồi Chu đeo kính râm cùng khẩu trang, ôm một bó hoa di chuyển từng bước.
Trước năm 18 tuổi, hằng năm hắn đều sẽ tới nơi này.
Tro cốt của cha bị đem đi rồi. Dưới cơn mua xối xả ngày hôm đó, hắn muốn đuổi theo người đã từng gọi là ông nội kia, lại không biết bị bàn tay của người nào đó trong xe đẩy xuống.
Hắn ngã xuống vũng nước bùn, trong xe còn có tiếng người đang mắng: "Con hoang! Mày với mẹ mày cũng đều là thứ xui xẻo! Đồ xúi quẩy!"
Sau đó, chỉ có mình mẹ được chôn ở chỗ này.
Mười năm qua, khắp cả thành phố đều đã thay đổi rất lớn, chỉ có khu nghĩa địa công cộng ngoại trừ có nhiều ngôi mộ hơn ra thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Từ Hồi Chu lên bậc thang xong rồi rẽ trái, đi qua một con đường đá xanh rêu rất dài, dừng lại trước một ngôi mộ.
Đồng tử của hắn đột nhiên do rụt lại.
Trước ngôi mộ của mẹ hắn có bày một bó cỏ lau giống hệt như bó mà hắn đang ôm trong ngực, phần mộ cũng được giữ gìn rất sạch sẽ, gọn gàng.
Mười năm nay vì không để lộ chuyện mình còn sống, hắn đã không về tảo mộ, cũng không giao chi phí quản lý nghĩa địa. Mẹ là trẻ mồ côi không cha không mẹ, không có người thân trong nhà tới thăm, cũng không có ai biết bà thích cỏ lau.
Chỉ có một người.
"Hóa ra dì thích cỏ lau à!" Người thiếu niên tranh nhau trả tiền: "Em giữ tiền lại ăn cơm đi! Mẹ em cũng là mẹ anh, anh trả tiền là lẽ hiển nhiên!"
"Đừng bày ra vẻ mặt mắc nợ anh..."
"Muốn cảm ơn anh như thế thì thi đại học xong tặng anh một cây bút máy, phải là loại đắt nhất nhá!"
Lúc đó hắn đã trả lời rất nghiêm túc: "Được!"
Đôi mắt của Từ Hồi Chu lại khôi phục về trạng thái yên lặng, hắn ngồi xổm xuống lấy bó cỏ lau đã nhanh bị khô, đặt bó cỏ lau mới xuống, dùng tay không dọn dẹp lại mấy mảnh vụn trên đất.
Ánh mặt trời soi sáng ba chữ "Từ Hạ Vãn" lạnh lẽo khắc trên mộ bia, tựa như có nhiệt độ.
Dọn sạch mặt đất, Từ Hồi Chu ngước mắt lên nhìn tên của mẹ, trong ánh mắt ngập tràn ý cười dịu dàng.
"Mẹ, con đã về rồi."
Chỉ một câu thôi rồi không nói thêm lời nào nữa, lẳng lặng chờ đến lúc xế chiều mới rời khỏi.
Hắn mang bó cỏ lau đã héo đi, lúc đi ngang qua thùng rác bèn dang tay ném vào.
Cũng trong lúc đó, khoa tâm lý trong bệnh viện số 9 Lâm Châu.
Cô y tá mới tới nhìn vào trong phòng khám bệnh nhiều lần, đột nhiên cánh cửa mở ra. Nhìn thấy bóng người cao to kia, tim của y tá lập tức đập thình thịch mấy cái.