Lúc đầu ông ta có đi tìm người kia vài lần, nhưng không tìm được rồi cũng nhạt phai. Bẵng đi vài năm, có một người bạn bỗng nhiên nhắc tới có gặp người phụ nữ kia, tâm tư ông ta lại dậy sóng chủ động đi tìm.
Tìm thấy được chỗ ở của người kia, ông ta còn phát hiện có một đứa bé trai.
Ông ta không hề hứng thú với phụ nữ có gia đình con cái, cho nên kiên quyết rời đi.
Hồi ức vọng về, Lục Thần Quốc vắt óc tính toán ngày tháng, tuổi tác và dáng vẻ bên ngoài, thêm cả chủ nhân của bóp tiền còn có họ Từ theo họ mẹ, có khả năng rất lớn đây đúng thật là con của ông ta!
Sau khi Lục Dực Khiêm trở thành người thực vật, ông ta vô cùng mong ngóng có một đứa con trai để tranh giành tài sản.
Gần đây ông ta nhận được tin tức sức khoẻ của mẹ mình rất không được lạc quan, nhìn thấy luật sư mấy lần nên đoán rằng đang định làm di chúc cuối.
Ông ta hy vọng chủ nhân của bóp tiền này là con của mình!
Hai tay Lục Thần Quốc run rẩy, mãi cho tới khi nghe lễ tân nói: "Tìm được rồi!"
Lục Thần Quốc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: "Đọc!"
Lễ tân ngạc nhiên trước sự kích động đó của ông ta, chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn người này một cái rồi đọc số điện thoại.
Sau khi nhấn số cuối cùng, trái tim của Lục Thần Quốc như nhảy lên tới cuống họng, năm ngón tay cầm chặt điện thoại di động đưa vào bên tai.
Giây kế tiếp, trong điện thoại nói...
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Trong khách sạn.
Trong nhà vệ sinh tỏa ánh sáng ấm áp của chiếc đèn gắn trên tường, Từ Hồi Chu cẩn thận tưới nước cho chậu hoa.
Mấy ngày nay, mầm cây non xanh nhạt đã nhô cao thêm một đoạn, nảy ra hai phiến lá non màu xanh biếc.
Đất đen được tưới ẩm ướt, hắn đặt bình phun nước xuống ngoái nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, những căn nhà ở phía xa đã từ từ bật đèn.
Hắn qua trở lại phòng khách, cầm điện thoại đã bị Hoắc Hữu Lễ ngắt máy.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách..."
Từ Hồi Chu đã trải nghiệm qua rồi, dù Hoắc Hữu Lễ có bận giải phẫu cũng sẽ không tắt điện thoại, luôn ở điện thoại trong văn phòng.
Chuyện tắt điện thoại chỉ có hai trường hợp, một là trên máy bay, hai là điện thoại tắt nguồn không có tín hiệu.
Lần này không có đi máy bay, cũng không có tắt nguồn, có thể là tình hình của Tô Quỳnh Ngọc đã vô cùng nghiêm trọng rồi.
Từ Hồi Chu dùng đầu ngón tay vân vê trên lớp giấy bọc socola, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, Từ Hồi Chu bỏ thanh socola xuống, đứng lên đi mở cửa.
Ngoài cửa là giám đốc của khách sạn, bà ta đích thân mang xe đồ ăn tới, mỉm cười nói: "Chúc cậu dùng cơm vui vẻ."
Từ Hồi Chu kéo xe đồ ăn qua, cười đáp: "Cám ơn."
Giám đốc còn nói thêm: "Tối mai ngoài bờ sông có tổ chức buổi trình diễn bắn pháo hoa quy mô lớn, cậu có muốn tôi sắp xếp một chỗ ngồi xem không?"
"Không cần."
Từ Hồi Chu đóng cửa.
Bữa tối cậu không ăn nhiều, chỉ có một phần bánh tam giác đường, một dĩa rau xào, một tô canh thịt bò miếng nhỏ, còn có một bát cơm trắng.
Lúc ở nước ngoài, hắn rất ít khi được ăn cơm trắng, lúc đầu là không có tiền, rau cải hoa quả bán trong siêu thị của người Hoa thì đều có giá rất đắt, sau đó có tiền rồi thì hắn lại bận bịu không có thời gian nấu cơm.
Từ Hồi Chu cắn một miếng bánh tam giác , tay còn lại thì mở ipad ra.
Lời của giám đốc khách sạn đã cho hắn một thông tin quan trọng, hắn mở bản đồ tìm địa chỉ của show bắn pháo hoa ở bờ sông.
Bờ sông chảy xuyên qua cả thành phố, có thể biểu diễn bắn pháo hoa quy mô lớn ở đây thì...
Quả thật là ở bến đò Nam Giao.
Từ Hồi Chu nhai bánh tam giác đường, nhìn chằm chằm vào bản đồ khu vực đã được phóng đại, bờ bên kia của bến đò Nam Giao chính là Nam Sơn.
Cả con đường lớn Nam Sơn dài hơn mười mấy km, trên đỉnh núi có một đoạn đường con nhiều gấp khúc.
Lúc còn học cấp ba, hắn nghe người kia có nói đường lớn Nam Sơn là nơi thỏa đam mê cảm giác mạnh của cậu ấm nhà giàu trong giới.
Tối mai có màn bắn pháo hoa quy mô lớn, mấy câu lạc bộ siêu xe lớn có thể sẽ tổ chức đua xe ở Nam Sơn.
Từ Hồi Chu lại kick mở trang web, kiểu hoạt động ngầm như này không có giới thiệu của người trong giới, cũng rất khó tìm những tin tức ở trên mạng.
Nhưng mọi vật đều có điểm yếu, chuyện đã xảy ra hẳn dĩ nhiên cũng sẽ để lại dấu vết.
Rất khó, nhưng không có nghĩa là không có.
Từ Hồi Chu vô cùng kiên nhẫn, tìm tới tận nửa đêm, cuối cùng phát hiện dấu vết.
Trong một mạng lưới nhỏ mới nhất gần đây trên weibo có tin tức mà hắn cần... Câu lạc bộ siêu xe CLF, tầm nhìn tốt nhất của buổi bắn pháo hoa, vào chín giờ rưỡi.
Siêu xe CLF là câu lạc bộ xếp trước trong các câu lạc bộ trong nước, kiểu xe nhập môn đều là loại xe thể thao đẳng cấp. Từ Hồi Chu không xác định được là Lục Tố có tham gia hay không, nhưng hắn không thể lãng phí bất cứ cơ hội nào, Lục Tố là nhân vật vô cùng quan trong kế hoạch của hắn.