Chương 15: Bánh hạt dẻ

Nhà tổ của nhà họ Lục ở sau sườn núi.

Lục Tố dừng xe lại, tắt máy rồi xuống xe.

Sau khi băng qua một bụi cây, phía trước là hàng rào dây thép gai dày đặc đã được kéo lên. Tuy bị che khuất hơn nửa tầm nhìn, nhưng có một nơi, tìm góc độ có thể nhìn thấy nhà tổ của nhà họ Lục ở dưới chân núi.

Lục Tố đi tới vị trí đó, nhìn xuống chân núi.

Đèn sáng trưng.

Ngón cái Lục Tố nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay.

Giây lát sau, anh lấy ra một điếu thuốc, đẩy bật lửa châm lửa, ánh sáng màu đỏ ở trong bóng tối chợt sáng chợt tắt.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt sự yên tĩnh của bóng tối.

Lục Tố lấy điện thoại ra, màn hình lóe lên - Lục Hoa Thu.

Hơn mười giây trôi qua, Lục Tố mới nghe điện thoại, giọng điệu khàn khàn như chưa tỉnh ngủ: "Cô à, bên chỗ cô là ban ngày, nhưng trong nước đang là buổi tối, hơn nửa đêm còn làm phiền giấc mơ của người khác..."

"Đừng giả vờ." Lục Hoa Thu cười một tiếng: "Không phải con mới lái xe thể thao mới ra ngoài đấy à."

Lục Tố cũng nở nụ cười: "Chuyện gì cũng không giấu được cô, ngày nào cô về nước?"

"Hợp đồng vẫn chưa đàm phán xong, mấy ngày nữa." Lục Hoa Thu nói: "Cô chỉ muốn nhắc nhở con một tiếng, ngày mai là sinh nhật của Dực Khiêm, tuy rằng nó không ăn được, nhưng con giúp cô mang đến cho nó một cái bánh. Nó thích nhất là bánh hạt dẻ."

Lục Tố xoay người: "Được, mang giúp cô một cái bánh hạt dẻ lớn luôn. Anh ấy ở bệnh viện nào?"

"Bệnh viện gì! Nó đã được chuyển sang viện điều dưỡng rồi. Tên là viện điều dưỡng Sâm Dưỡng. Con đừng cà lơ phất phơ không ra gì đấy, ngày mai nhất định phải đi. Địa chỉ là viện điều dưỡng Sâm Dưỡng, là cái ở vùng sinh thái ngoại ô, đừng có mà đi nhầm."

"Nghe thấy rồi." nụ cười của Lục Tố không thay đổi: "Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng."

***

Chín giờ ngày hôm sau, Từ Hồi Chu mang theo hai túi giấy màu nâu bước ra khỏi khách sạn.

Hắn đi dọc theo con đường dành cho người đi bộ một lúc, thì tìm thấy chiếc xe nhỏ đậu ở bãi đỗ xe tạm thời.

Cậu chàng xe dịch vụ nhìn thấy hắn, lập tức bước xuống khỏi ghế lái: "Anh chính là anh Lý đúng không?"

Từ Hồi Chu mỉm cười gật đầu.

Đường nét khuôn mặt sắc sảo và khí chất lạnh lùng xa cách người khác ngàn dặm, ngay cả khi đứng dưới ánh mặt trời cũng lạnh lùng đáng sợ, khiến người ta nhìn mà sợ hãi, không dám tới gần. Nhưng hắn lại luôn lịch sự, nhã nhặn, khiến cho đối phương cảm giác được tôn trọng.

Thái độ của cậu chàng vô thức cung kính, hai tay đưa chìa khóa xe: "Anh dùng xe xong dừng tùy tiện ở đâu cũng được, chỉ cần nói cho em biết địa chỉ, em tự đi lấy là được."

"Cảm ơn cậu." Hắn nhận lấy chìa khóa xe.

Từ Hồi Chu đi theo hướng dẫn lái xe ra khỏi nội thành, khung cảnh ven đường từ nhà cao tầng biến thành rừng xanh. Hai tiếng sau, một cánh cổng ẩn mình giữa những hàng cây xanh và hoa xuất hiện trong tầm mắt.

"Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng" mạ vàng tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Chỗ cổng được bố trí thanh chắn, bên cạnh có một phòng bảo vệ.

Một người đàn ông trung niên ở trong phòng đang uống trà lướt điện thoại, âm lượng mở hết cỡ, rất lâu không có phản ứng, Từ Hồi Chu hạ cửa sổ xe xuống, ấn còi.

Lúc này bảo vệ mới ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thoáng qua chiếc xe trước, không rẻ, nhưng cũng không tính quá đắt, có chút tiền nhưng cũng không phải nhà giàu có. Sau đó liếc mắt nhìn Từ Hồi Chu, đeo kính mắt khẩu trang, không có ấn tượng gì, bảo vệ tiếp tục cúi đầu xem video: "Chuyện gì?"

Từ Hồi Chu lễ phép nói: "Xem hoàn cảnh."

Bảo vệ đã quen rồi, viện điều dưỡng Sâm Dưỡng là viện điều dưỡng tư nhân cao cấp, thu phí đắt đỏ, người tới khảo sát hoàn cảnh trước không tính là ít. Ông ta không ngẩng đầu lên nữa, mở cổng bằng một tay.

Từ Hồi Chu nâng cửa sổ xe lên, từ từ lái vào viện điều dưỡng.

Cổng chính cách viện điều dưỡng một đoạn, hai bên đường mọc đầy nhưng cây phượng cao lớn tươi tốt, những bông hoa màu đỏ tươi đẹp đẽ tựa như một đám mây lửa lớn, đi qua con đường cây phượng, là thảm cỏ xanh và hồ nhân tạo, xa hơn một chút là sân golf.

Ánh nắng rực rỡ, nhiều người già đi dạo trên bãi cỏ, nói chuyện phiếm, tắm nắng.

Cuối bãi cỏ chính là viện điều dưỡng hoành tráng, hắn đi theo biển chỉ đường đến bãi đỗ xe. Từ Hồi Chu không dừng ở bãi đỗ xe ngoài trời, mà đi đến bãi đỗ xe ngầm.

Tìm một góc chết của camera, hắn dừng xe lại, xách một túi giấy bước xuống xe, đi vào phòng vệ sinh trước.

Sau khi vào phòng hắn đóng cửa lại, lấy từ túi giấy ra một chiếc áo blouse trắng, một đôi găng tay trắng, và một tấm thẻ nhân viên.

Trên thẻ nhân viên viết - Viện điều dưỡng Sâm Dưỡng, y tá Lý Tường.

Từ Hồi Chu mặc áo blouse trắng, đeo thẻ nhân viên lên, sau đó tháo kính râm đút vào túi, mở cửa phòng ra.

Đi tới bồn rửa tay, tiếp đó hắn không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Hắn không đi thang máy, mà đi cầu thang bộ.

Ở hành lang lầu hai phát hiện một chiếc xe y tế, hắn lấy bao tay trắng ra đeo vào, tự nhiên bước tới nắm lấy tay cầm của chiếc xe, đẩy vào thang máy và ấn nút lên lầu sáu.