Là người gọi xa cấp cứu nên Trình Lãng Nguyệt phải đến bệnh viện cùng hắn.
Anh không quá thích bệnh viện, bất cứ ai nằm ở bệnh viện 8 năm đều sẽ sinh ra ác cảm.
Xoang mũi tràn ngập mùi nước sát trùng, ánh mặt trời không thể chiếu vào, người bệnh tử khí trầm trầm kéo bệnh thể chậm rì rì đi ngang qua rồi trở về, hành lang càng âm trầm lên.
Ở trên xe Trình Lãng Nguyệt đổ mồ hôi lạnh, tay bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu, bác sĩ cuối cùng kiểm tra xong rồi.
“Bước đầu kiểm tra không có vấn đề gì, còn nguyên nhân đổi ngột hôn mê còn phải kiểm tra tiếp, cậu nên làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân trước.”
“Tôi không biết cậu ta, thủ tục nằm viện trong loại tình huống này phải làm sao bây giờ?”
“Cậu đến trạm ý tá bên kia hỏi chút đi.”
“Dạ, cảm ơn bác sĩ.”
Trình Lãng Nguyệt chạy xung quanh vài vòng với sự hướng dẫn của y tá để hoàn thành thủ tục nhập viện, thời gian còn sớm nên anh quyết định ở bệnh viện chờ thanh niên, nói không chừng khi đối phương tỉnh lại anh có thể biết được tin tức gì đó.
Thanh niên tên Kỳ Hạ, cái tên mà Trình Lãng Nguyệt nhìn thấy trên chứng minh thư trong bóp tiền của hắn.
Kỳ Hạ nằm trên giường, khuôn mặt bình thản, hoàn toàn khác với vẻ ngoài lúc sáng.
Điều này rất kỳ quái, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng mang đến cho Trình Lãng Nguyệt hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Buổi sáng Kỳ Hạ thoạt nhìn âm u, quanh thân giống như có tử khí khiến người ta không dám nhìn thẳng, thế nên hiện tại Trình Lãng Nguyệt hồi tưởng không dậy nổi bộ dáng Kỳ Hạ, trừ bỏ đôi mắt đen trầm và thẩm hiểm kia.
Mà Kỳ Hạ hiện tại bình tĩnh giống như ngủ rồi, mũi cao thẳng, môi thiên hậu nhưng dáng môi xinh đẹp, trên mặt còn có chút vẻ trẻ con, nói tóm lại tụi con gái rất thích dáng vẻ này, sự xuất hiện của em trai đáng yêu nhà bên không thể so sánh với những từ như chim săn mồi nham hiểm.
Đang lúc anh suy nghĩ miên man, Kỳ Hạ trên giường đột nhiên nhíu mày, ngay sau đó hư lâm vào bóng đè khủng bố, ngũ quan trên mặt bắt đầu khẩn trương vặn vẹo, thân thể cũng run rẩy kịch liệt.
“Cậu làm sao vậy? Kỳ Hạ? Cậu làm sao vậy? Gặp ác mộng à? Kỳ Hạ?” Trình Lãng Nguyệt khẩn trương canh giữ bên giường.
Nhưng Kỳ Hạ hoàn toàn không nghe được tiếng gọi của anh, Kỳ Hạ một bên mơ mơ màng màng kêu “Đừng…… Đừng tới đây…….”, Một bên giãy giụa càng kịch liệt, toàn thân trên giường tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn.
Thuốc truyền bắt đầu lui, Trình Lãng Nguyệt không thể ấn cánh tay hắn xuống, “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Kỳ Hạ?”
Kỳ Hạ giống như nghe thấy có người đang kêu chính mình nhưng nghe không rõ ràng, hắn không có cách để tập trung nghe, linh hồn của hắn, đại não của hắn đều bị sợ hãi lôi cuốn.
Kỳ Hạ đang ở trong gác mái tối tăm, cửa sổ trước mặt mở rộng vừa vặn ôm trọn vầng trăng sáng ngời.
Gió mạnh gào thét làm những tấm rèm đen cổ xưa bay phất phới.
“Kẽo kẹt, lộc cộc…” Thanh âm càng ngày càng vang giống như có thứ gì đó dần dần tới gần.
Kỳ Hạ không dám cử động, khẩn trương nhìn chằm chằm phiến cửa sổ, trời biết phiến cửa sổ này đã đóng suốt ba lần, mỗi lần không đợi hắn quay đầu đi thì phiến cửa sổ kia mở ra không thể hiểu được.
—— rõ ràng không ai ở đó, nhưng cái chốt kêu “cùm cụp” rồi mở ra.
Một bóng đen giống như một bàn tay tựa vào mép cửa sổ, phát ra “kẽo kẹt” một tiếng quái vang.
Thanh âm này tựa như đang cảnh báo, lập tức lật ngược vận may trong lòng Kỳ Hạ, rốt cuộc sương mù trong đầu tản ra, giờ khắc này hắn rõ ràng biết một điều:
Cần thiết rời khỏi nơi này!
Nếu không hắn sẽ chết!
Hắn hối hận, hắn không nên tới nơi này!
Chạy mau! Nhanh lên rời khỏi nơi này!
Kỳ Hạ bổ nhào vào cạnh cửa, lại phát hiện không biết khi nào cửa đã đóng lại, mặc cho hắn đánh vào cửa, cánh cửa vẫn kêu kẽo kẹt như bị choáng váng nhưng không có dấu hiệu mở ra.
Gió mạnh càng ngày càng làm càn, như muốn nhấc bổng toàn bộ đồ đạc trong phòng.
Trong các thanh âm hỗn loạn đó, Kỳ Hạ có thể phân biệt được một loại giống như đòi mạng, không ngừng quái vang tới gần.
Vật đó trèo qua cửa sổ rồi rơi xuống, phát ra một tiếng “đông” trầm vang.
Giống như thanh âm mà trọng tài nổ súng phát ra khi đang đứng ở vách xuất phát 50 mét, đại não còn không kịp phản ứng, cơ thể hắn đột nhiên bùng phát một lực mạnh tương đương với lực chạy nước rút —— đột nhiên mở cửa!
Gần như cùng lúc đó phía sau an tĩnh xuống, gió yếu đi nhẹ nhàng trêu chọc bức màn phát ra tiếng “hô hô”.
Kỳ Hạ cứng đờ mà quay đầu lại, phía sau trống không giống như vừa rồi tất cả đều là ảo giác của hắn.
Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thứ gì đó tích ở trên mặt hắn, mang theo cảm giác dính nhớp ẩm ướt kỳ lạ.
Trong lòng có một giọng nói không ngừng cảnh cáo hắn: Đừng ngẩng đầu nhìn, cứ đi về phía trước, đi về phía trước, rời khỏi chỗ này.
Một giọng nói ngỗ ngược vang lên: Tại sao? Tại sao không thể ngẩng đầu nhìn?
Hai giọng nói vẫn đang đấu tranh trong đầu hắn, Kỳ Hạ chậm rãi ngẩng đầu lên —— đây chỉ là phản ứng tiềm thức khi cảm nhận được thứ gì đó trên mình trước khi não bộ có thể phán đoán người chiến thắng, có thể hành động độc lập theo tiềm thức.