Chương 2

Sau khi để lại quà Lý Nghị cũng lập tức rời đi, Lâm Uyển có ý giấu cha mẹ mà lặng lẽ đi gặp Lý Nghị, sau mấy lần thăm dò, phát hiện Lý Nghị vì ơn cứu mạng mà mặc nàng tuỳ ý đòi hỏi, vì thế mỗi lần gặp mặt, nàng ta lại “không cẩn thận” mà nói ra chuyện cha mẹ thiên vị tỷ tỷ, mà tỷ tỷ từ nhỏ đã ức hϊếp nàng, cuộc sống ở trong phủ cũng chẳng vui vẻ gì.

Lý Nghị liền tin đó là thật, Lúc này, sự cẩn trọng trong thường thấy trong quân doanh cũng chẳng còn, cô gái năm đó đã sớm trở thành ánh trăng sáng mà hắn ngày nhớ đêm mong, ở trước mặt Lâm Uyển, hắn hoàn toàn không có chút toan tính nào.

Hắn muốn ngay lập tức lao đến phủ khuyên nhủ Lâm phụ, nhưng hắn mà đi thì lời nói dối của nàng ta sẽ bị vạch trần mất, vì thế nên Lâm Uyển vội vàng ngăn hắn lại, dưới sự truy hỏi của hắn nàng ta mới lấp lửng nói tỷ tỷ sau này còn muốn tham gia tuyển tú, sau khi tỷ tỷ nắm giữ quyền lực thì chắc chắn bản thân cũng sẽ không còn đường sống, sau đó còn nói hy vọng hắn có thể cưới tỷ tỷ, có như vậy thì bản nàng ta mới được sống tốt hơn một chút.

Lý Nghị đã từng theo chân đương kim thánh thượng đi chinh chiến sa trường, đối với thánh thượng cũng là một lòng trung thành, người tham gia tuyển tú thì cũng xem như đã trở thành nữ nhân của thánh thượng, vì thế hắn có chút chần chừ, nhưng mà, tấm lòng trung thành với đế vương cũng không thể so sánh được với ánh trăng sáng trong lòng, dù sao thì thánh thượng cũng có rất nhiều nữ nhân.

Vì vậy, dưới âm mưu của bọn họ, sau khi Lâm Du sơ ý rơi xuống nước sẽ được Lý Nghị cứu lên, ngay sau đó liền bị muội muội nhanh chóng chạy tới nhìn thấy, trực tiếp ồn ào đến Lâm phụ và Lâm mẫu.

Sau khi Lâm phụ và Lâm mẫu mời đại phu vào trong phủ lại quay ra cảnh cáo người làm đừng nên nhiều lời, liền dẫn Lý Nghị đến phòng tiếp khách.

Thế nhưng Lý Nghị lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm phụ mà cầu thân, nói rằng sẽ phụ trách với Lâm tiểu thư.

Suy cho cùng thì con gái cũng là do hắn ta cứu, Lâm phụ cũng không nói với người vυ" nuôi già ở cách đó không xa, ông chỉ có thể chậm rãi cảm ơn, trong lòng lại buồn rầu vì chuyện tuyển tú.

Đang lúc hắn muốn mở miệng nói rõ, Lâm Uyển trong lúc lơ đãng lại “lỡ miệng” nói rằng tỷ tỷ đã thành ra như vậy mà vẫn muốn tham gia tuyển tú thì chính là tội khi quân. Nghe đến đây sắc mặt Lâm phụ liền trầm xuống, giương mắt lên đánh giá đứa con gái nhỏ vẫn luôn bầu bạn bên cạnh mình và phu nhân, luôn nhận được sự yêu thương của trưởng tỷ, ông không muốn tin vào suy đoán của mình, chỉ là cố làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi con gái nhỏ nên làm như thế nào mới tốt.

Lâm Uyển đứng bên cạnh đã chờ cơ hội này thật lâu, lập tức không do dự nói bản thân có thể thay tỷ tỷ tiến cung, nếu như không phải trong lòng đã sớm có suy đoán thì có lẽ Lâm phụ cũng sẽ bị dáng vẻ ngay thẳng này của nàng ta lừa.

Trong nháy mắt, Lâm phụ như đã già đi mười tuổi, ông buồn bã mà nói bản thân đúng là đã sinh ra một đứa con gái tốt.