Quyển 4 - Chương 2

Trình Tâm nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo kia của Ôn Ngôn Hồi, chân càng mềm nhũn.

“Ký chủ, đừng quên thân phận của cô. Hiện giờ cô là thiên kim của gia tộc giàu nhất cả nước, xét về độ đáng sợ. Thì cô là đáng sợ nhất.”

Hệ thống nhắc nhở.

“Nhưng trong kịch bản thì sau này hắn sẽ trở thành người giàu nhất, sau đó đánh gãy chân nguyên chủ, còn bố thí cho mấy người ăn xin.”

Trình Tâm càng run rẩy hơn.

“Yên tâm, chỉ cần nhận thấy giá trị hắc hóa của ký chủ đạt tiêu chuẩn thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Ký chủ có thể tự lựa chọn sống hết một đời hoặc là lập tức rời đi.”

Yên tâm cái rắm!

Nói cách khác chỉ cần giá trị hắc hóa không đủ, thì cô phải ở lại đây! Trong lúc đó nếu nam chính muốn gϊếŧ chết cô, cô cũng chạy không thoát!

Nhưng so sánh cái mạng nhỏ với việc thiếu tay thiếu chân, thì cái mạng này của cô quan trọng hơn.

Trình Tâm chậm rãi đi về phía nam chính, kết quả do quá mức khẩn trương nên chân dẫm phải khăn tắm, cơ thể trần trụi trực tiếp bại lộ trước mặt nam chính.

Ôn Ngôn Hồi nhìn thấy bầu ngực hơi lay động của Trình Tâm, lập tức quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Cô gái này ngay cả đi thôi cũng dẫm lên khăn tắm suýt té ngã, vậy mà hắn lại bị một cô gái ngu ngốc như vậy bắt cóc?

Ôn Ngôn Hồi càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, ánh mắt nhìn Trình Tâm càng thêm lạnh lẽo.

Trình Tâm nhìn thấy ánh mắt Ôn Ngôn Hồi, bị dọa đến run lập cập.

Cô đè nèn sự sợ hãi, nói to những lời trong kịch bản.

“Trước, trước đó không phải vẫn luôn ương ngạnh không chịu thuận theo, hiện, hiện tại còn không phải bị tôi, tôi trói đến đây, làm, làʍ t̠ìиɦ sao?”

Trình Tâm lắp bắp nói.

Nghe Trình Tâm nói, giọng Ôn Ngôn Hồi còn lạnh hơn so với vừa rồi: “Tiểu nói lắp, lăn xa một chút!”

Ô ô… Thật đáng sợ, cô chắc chắn sẽ bị Ôn Ngôn Hồi đánh gãy chân.

Trong lòng quá sợ hãi, đến nỗi quên mất những lời mình phải nói trong kịch bản.

“Tóm, tóm lại, tôi nhất định phải cưỡиɠ ɠiαи anh.”

Ngón tay Trình Tâm run rẩy kéo khóa quần Ôn Ngôn Hồi, bởi vì ngón tay run đến dữ dội, một hồi lâu mới kéo được khóa quần của hắn.

“Tiểu nói lắp, cút ngay! Cô dám chạm vào tôi thử xem! Cô có tin sau này tôi sẽ gϊếŧ cô hay không!”

Tin! Đương nhiên tin!

Trình Tâm biết Ôn Ngôn Hồi là nam chính của thế giới này, có hào quang vai chính muốn gϊếŧ chết ai đều dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu cô không làm, hệ thống sẽ gϊếŧ cô trước.

“Xin, xin lỗi.”