Chương 9

Ngày hôm sau, tin tức Xuân Dạ ngã bệnh được truyền ra ngoài, người đến đưa cơm cho Lam Tuyết cũng được đổi thành một người khác. Lam Tuyết đoán chừng không đến vài ngày nữa, Xuân Dạ nhất định sẽ lập tức tìm tới nàng.

Nha hoàn mới tới diện mạo xem chừng có vẻ thật thà, mặc dù trước đó nàng ta cũng chưa bao giờ nói chuyện với Lam Tuyết, mỗi lần đều là đến đưa cơm xong liền đi.

"Thật muốn ra ngoài chơi nha."

Lam Tuyết nhặt cọng cỏ rơm dưới đất lên nhai nhóp nhép trong miệng, hương vị cỏ xanh khô khốc nhanh chóng lan tràn ở trong khoan miệng của nàng.

Chân Mi sợ nàng đi ra ngoài sẽ gây thêm nhiều chuyện phiền phức, cho nên vẫn luôn nhốt nàng ở trong phủ, xem ra phải đến thời điểm nàng xuất giá mới được thả ra đây mà.

"Haiz". Lam Tuyết vứt cọng cỏ trong miệng xuống bậc thang phía dưới, nàng đã hai lần có ý nghĩ muốn nằm ngủ trên hành lang này, nhưng khi nàng nhìn đến nền gạch bẩn thỉu trên hành lang thì liền từ bỏ ý định.

Coi bộ phải đợi thêm vài ngày nữa, khi Xuân Dạ đến tìm nàng còn phải bắt nàng ta quét tước lại hành lang này một chút.

Trong lúc Lam Tuyết đang mãi nghĩ ngợi, lũ chim đậu trên đầu cành đột nhiên tung cánh bay đi, phía cửa viện phát ra âm thanh sột soạt, tiểu nha hoàn mới tới sau khi mở khoá xong liền xách một cái rổ đi tới trước mặt Lam Tuyết.

Tiểu nha hoàn kia lấy từ trong rổ ra một hộp đồ ăn để trước mặt Lam Tuyết xong thì rời đi.

"Chẳng lẽ lại phải ăn cơm nguội và rau xanh nữa hay sao?" Lam Tuyết thì thầm trong miệng, mở hộp đồ ăn ra.

Sau đó lập tức đóng nắp hộp lại.

Bên trong chỉ có một chén cơm nhỏ đã ngả sang màu vàng cùng vài cọng rau xanh đã héo rũ.

Nàng cho rằng nếu như không có Xuân Dạ ăn vụng đồ ăn thì thức ăn của nàng về sau ắt hẳn sẽ phải tốt hơn rất nhiều chứ, nhưng mà ngoại trừ ngày đầu tiên ra, mấy ngày hôm sau ngày nào nàng cũng phải ăn rau xanh đã muốn vàng úa cùng với nửa bát cơm trắng.

Rau xanh thì dai nhách, rõ khổ! Tới cơm cũng ngả vàng giống như là từ đáy nồi nạo vét ra vậy. Nàng lại chỉ thích ăn thức ăn mềm hơn một chút, đưa đồ ăn như vậy đến trước mặt nàng. Nàng cơ bản chính là nuốt không trôi có được hay không?

"Chiụ không nổi, chịu không nổi nữa rồi!" Lam Tuyết gạt hộp thức ăn qua một bên, đứng dậy đi ra ngoài.

Nàng muốn tự mình xuống bếp tìm đồ ăn.

Lam Tuyết một bụng hoài nghi, không biết có phải tiểu nha hoàn mới tới này lại ăn vụng đồ ăn của nàng hay không? Dù sao cũng đã có một vết xe đổ là Xuân Dạ ở trước mắt.



Nàng vụиɠ ŧяộʍ đi theo tiểu nha hoàn kia ra phòng bếp lấy cơm. Nhưng nhìn nàng ta từ đầu tới cuối hình như cũng không có động qua hộp đồ ăn của nàng.

Cho nên mới nói, ở trong phủ thượng thư còn có người nào thật sự muốn để cho nàng phải ăn mấy thứ này đây? Nàng dầu gì cũng sắp trở thành vương phi tương lai đi.

Hiện tại Lam Tuyết bỗng dưng phát giác ra được cái thân phận ngốc tử này có một khuyết điểm... chính là tất cả mọi người sẽ không có ai thật lòng muốn đối xử tốt với nàng, bới vì nàng là một người ngốc, cái gì cũng không biết được.

Nàng nghĩ phải nên nhanh chóng khôi phục lại thân phận người bình thường mới tốt.

Mấy ngày nay Lam Tuyết đã mò mẫm qua lại trong phủ Thượng Thư hết một lần, hiện tại liền ngựa quen đường cũ đi tìm vị trí phòng bếp.

Phòng bếp của phủ Thượng Thư rất lớn, người bên trong đa số đều đang rất bận rộn. Bên trong phòng bếp tỏa ra một mùi thơm nồng đậm, nếu như Lam Tuyết không lầm mà nói, bên trong hình như còn có mùi thịt vịt nướng của Túy Tiên Lâu.

“Ngươi là ai vậy?” Lam Tuyết vừa mới đi vào liền bị một bà tử mặc y phục màu lam kéo lại, cả cánh tay bị bà ta giữ chặt đến mức phát đau.

Bà ta chính là quản sự của phòng bếp, gọi là Cô Cô. Bà ta trước giờ từng nhìn thấy qua Lam Tuyết, cho nên liền nghi ngờ Lam Tuyết chính là con của hạ nhân lén lút đưa vào trong phủ.

Mặc dù phủ Thượng Thư xưa nay quản thúc nghiêm ngặt, nhưng đồ ăn ở trong phủ cho dù là loại kém nhất thì cũng hơn hẳn bên ngoài rất nhiều. Vì thế hạ nhân bên dưới luôn thường xuyên lén lút mang con của mình vào đây để kiếm cơm ăn.

Đối với việc những người này chưa từng gặp qua mình, Lam Tuyết cảm thấy cũng không có gì lạ.

Nguyên chủ bình thường đều ngốc ở trong tiểu viện của mình, chưa từng bước ra ngoài. Cho nên người trong phủ thượng thư không ai nhận thức được nàng cũng là đều vô cùng bình thường.

Trong phòng bếp to như vậy lại không có một ai lên tiếng trả lời, bà tử kia lập tức liền muốn lôi kéo Lam Tuyết ra ngoài.

Sắp tới giờ cơm trong phủ, không thể chậm trễ thời gian thêm được nữa, bà ta cũng không có thời gian đi xử lý chuyện những người này lén lút mang hài tử vào trong bếp.

“Chờ một chút.” Lam Tuyết giữ chặt cánh tay của bà tử kia lại, nói:

“Cô Cô, nô tỳ là tiểu nha hoàn mới vào phủ, hiện tại đến đây để lấy cơm trưa cho nhị tiểu thư.”

Lam Nhụy Nhi bị vương phi Khương Uyển cấm túc, bây giờ còn đang giận dỗi nằm lì ở trên giường, đồ ăn cũng đều được hạ nhân mang vào tận phòng.



Lam Tuyết dự định giả vờ bản thân chính là nha hoàn tới bưng đồ ăn, nhưng nghĩ lại thấy thân phận này có vẻ như không được thích hợp cho lắm, liền nhanh chóng thay đổi thân phận.

Nếu như nàng trở thành nha hoàn tới lấy đồ ăn cho Lam Nhụy Nhi, thức ăn lấy được có lẽ sẽ rất phong phú đi.

“Lấy đồ ăn đưa đến phòng của nhị tiểu thư sao?” Bà tử kia nhìn lướt qua người Lam Tuyết, bà ta đúng là chưa từng thấy qua đứa nhỏ này.

Tuy rằng Lam Tuyết lớn lên vô cùng trắng trẻo đáng yêu, nhưng quần áo lại hết sức cũ nát, ăn mặc so với hạ nhân còn muốn kém hơn, tóc tai cũng chỉ được buộc hờ bằng một cái dây lưng màu đỏ.

Nhìn đến vẻ mặt nghi ngờ của bà tử kia, Lam Tuyết cười thầm trong bụng.

Được rồi, xem ta biểu diễn đây.

“Đúng vậy, gia cảnh của nô tỳ thật sự rất thê thảm. U Châu đại hạn, Nô tỳ theo phụ mẫu chạy nạn đến kinh thành. Vì muốn sống sót, phụ thân và mẫu thân còn nhẫn tâm muốn đem nô tỳ bán vào thanh lâu, nhưng may mắn gặp được nhị tiểu thư có tấm lòng lương thiện, thấy vậy liền mua nô tỳ trở về. Hức, vận mệnh của nô tỳ đúng là hết sức thê thảm.” Lam Tuyết bắt đầu phối hợp diễn xuất theo những đoạn phim truyền hình vô căn cứ đã từng xem qua ở kiếp trước. Nhanh chóng bịa ra cho mình một hình tượng bé gái mồ côi không nơi nương tựa.

“Nô tỳ thường ngày hay giúp nhị tiểu thư bưng trà rót nước, làm những chuyện lặt vặt kia.”

Nàng sợ bà tử kia không tin mình, còn ra sức nặn thêm vài giọt nước mắt, cả người đều toát ra vẻ đáng thương.

“Nô tỳ vốn xuất thân từ nơi hoang dã, cái gì cũng không biết làm, nhưng mà nô tỳ là thật lòng thật dạ muốn chăm sóc cho nhị tiểu thư...” Lời này của Lam Tuyết nói đến bản thân nàng cũng cảm thấy nổi da gà đầy mình, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn tiếp tục lộ ra vẻ đáng thương.

Phàm là con người, ai cũng sẽ cảm thấy nàng đáng thương đi.

“Vậy thẻ bài của ngươi đâu?” Vậy mà hình như... nàng đυ.ng phải một bà tử có ý chí sắt đá rồi.

Bà ta làm hạ nhân trong phủ thượng thư đã mấy năm, vẫn phải có một chút tâm nhãn, không có khả năng chỉ dựa vào một cái lý do thoái thác của Lam Tuyết liền lập tức tin tưởng nàng. Bà ta kéo cánh tay của Lam Tuyết, yêu cầu nàng lấy thẻ bài thân phận của mình ra.

Phủ thượng thư bởi vì đề phòng người bên ngoài lén lút lẻn vào, cho nên mỗi hạ nhân đều được phát một thẻ bài thân phận, trên thẻ có ghi rõ người nào làm việc ở phòng nào. Bất kể là ai đến phủ làm việc đều phải trình ra thẻ bài của mình.

Mặc kệ mọi chuyện là như thế nào, đem thẻ bài lấy ra được thì mới có thể tiếp tục nói đạo lý.

“Hả?” Trên mặt nàng có chút nghi hoặc: “Thẻ bài là cái gì vậy?”