“A...! Chết thật rồi chết thật rồi!” Tạ Hàm ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Toàn bộ người trong kinh thành đều biết rõ Lam Nhụy kia vừa kiêu căng còn hay ghen tị, nếu như ta lấy nàng ta về nhà còn không bị phiền chết hay sao.”
Hắn vốn là không muốn cưới vợ, cưới vợ rồi không thể đi thanh lâu, càng không thể cùng với hảo huynh đệ đi ra ngoài xông pha.
Mùa hè tổ chức tiệc tùng, mùa thu săn bắn cùng mùa đông làm tiệc tất niên, toàn bộ kế hoạch đều bị ngâm nước nóng.
Hắn bản tính lại ham vui, lấy vợ về chẳng phải là làm khổ con gái nhà người ta hay sao.
“Nếu như phải lấy Lam Nhụy, còn không bằng lấy một cái kẻ đần làm vợ!” Tạ Hàm tay đấm chân đá, trong giọng nói tràn đầy thống khổ.
“Ồ?” Tạ Hàm gào khóc thảm thiết một hồi lâu đột nhiên giống như ý thức được cái gì, hắn ngay lập tức đứng lên nhìn về phía Lam Tuyết, “Nều như nói đến kẻ đần, chỗ này không phải đang có một cái hay sao?”
Lam Tuyết: “?”
Cảm giác ánh mắt Tạ Hàm đột nhiên trở nên nóng bỏng, Lam Tuyết không khỏi lui về phía sau một bước.
Ánh mắt Tạ Hàm hiện tại cùng với cún con giống nhau sáng lóng la lóng lánh, không ổn.
“Tiểu thế tử người đang ở đây nói cái gì vậy chứ....” A Thất nóng nảy, lập tức kéo Tạ Hàm đang ngồi chồm hổm dưới đất đứng dậy, “Người tương lai sẽ kế nghiệp Vương phủ, sao lại có thể lấy một cái kẻ đần làm thê tử được.”
“A Thất, ngươi đừng cản ta.” Tạ Hàm giãy ra khỏi tay của A Thất, hắn phe phẩy cây quạt đi đến trước người của Lam Tuyết.
Lam Tuyết so với Tạ Hàm thấp hơn một cái đầu, hắn liền khom người xuống nhìn nàng.
Cây quạt của Tạ Hàm quạt ra gió thổi nhẹ bên tóc mai của Lam Tuyết, làm vài sợi tóc đen bay tán loạn.
Nếu phải chọn lấy một kẻ đần hay là lấy cái người điên cuồng kia, Tạ Hàm liền lựa chọn người phía trước mặt hắn.
Lam Nhụy bản tính kiêu căng đã lan truyền toàn bộ kinh thành, hắn cũng không muốn lấy phải một người đàn bà chanh chua về làm vợ.
“Ngươi hiện tại ở phủ thượng thư ăn không đủ no mặc cũng không đủ ấm, còn không bằng cùng với ta về vương phủ, ít nhất ta đây có thể đảm bảo sẽ không có bất luận kẻ nào dám khi dễ ngươi.”
Tạ Hàm cũng không có ý định sẽ ép buộc Lam Tuyết, dù Lam Tuyết là một kẻ đần, nhưng cũng là một con người, hắn muốn để cho Lam Tuyết tự mình lựa chọn.
“Ngươi nếu gả cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, mẹ và cha cùng với ca ca của ta cũng sẽ không vì ngươi là một kẻ đần mà khinh thường ngươi.”
“Nhưng mà cũng có một điểm xấu.” Tạ Hàm lời nói xoay chuyển, ánh mắt đào hoa đa tình nhìn thẳng vào mắt Lam Tuyết, “Ta thích đi chơi ở bên ngoài, ngươi buổi tối về cũng chỉ có thể ngủ một mình. Bất quá ngươi muốn ăn cái gì hay muốn đồ vật gì, khi ta trở về cũng sẽ mua cho ngươi.”
“Gả cho một kẻ quần áo lụa là như ta đây, thanh danh của ngươi có lẽ cũng sẽ không được tốt lắm.”
“...Còn có khi ta đi chơi về nhà khuya ngươi cũng phải giúp ta mở cửa, thuận tiện chừa cơm cho ta một phần.”
Mẹ của Tạ Hàm vì phòng ngừa hắn buổi tối vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài chơi nên buổi tối sẽ không để cửa mở, cơm cũng sẽ không chừa cho hắn.
Nhưng dù vậy, Tạ Hàm mỗi ngày vẫn là đều trốn ra ngoài chơi đến trời tối đen mới chịu mò về nhà, mỗi lần về nhà đều phải chui lỗ chó, còn phải nhịn đói nguyên một đêm.
Tạ Hàm một bên liên miên vừa nói vừa cằn nhằn, một bên lại ân cần quạt gió cho Lam Tuyết, giống như hắn chỉ cần chịu khó quạt mát thì tỷ lệ Lam Tuyết đáp ứng sẽ càng lớn.
Âm thanh của Tạ Hàm đích thật rất êm tai, giọng nói của thiếu niên vừa réo rắt lại xen lẫn chút từ tính.
Hôm nay thời tiết hơi nóng, Tạ Hàm lại quạt gió thật mạnh, mát mẻ nha.
“Tiểu Tuyết à, ngươi giúp đỡ ca ca chuyện này đi.” Tạ Hàm biết chỉ số thông minh của Lam Tuyết chỉ tương đương với đứa trẻ 6 tuổi, cũng không vội mà để cho Lam Tuyết bày tỏ thái độ. Chẳng qua là bàn tay cầm quạt lại càng ngày càng tăng tốc lên.
Hắn thường hay chứng kiếu tiểu muội nhà người ta hướng ca ca của mình làm nũng, hiện tại hắn cũng ngược lại hướng Lam Tuyết làm nũng, có lẽ cũng sẽ hữu dụng.
“Nếu như ngươi đi cùng với ta, không ai có thể khi dễ ngươi. Còn có thể được chơi nhiều trò thú vị, muốn ăn được ăn, muốn mặc có mặc.” Tạ Hàm xoay người mệt mỏi, liền ngồi xuống cạnh Lam Tuyết nói chuyện.
Bây giờ vị trí của hắn lại thấp hơn Lam Tuyết, hắn phải ngước đầu lên mới nhìn thấy mặt nàng.
Từ góc độ của hắn nhìn lên, cái cằm Lam Tuyết thật gầy gò, hắn một bàn tay liền có thể bao phủ hết.
“Chỉ cần ngươi theo ta rời đi nơi này, ta nhất định sẽ đem ngươi nuôi đến trắng trẻo mập mạp!”
“Đệ đệ ngoan, nói chuyện phải chắc chắn a... ta đồng ý cùng ngươi rời đi.” Lam Tuyết suy tư mấy phút liền sảng khoái đáp ứng Tạ Hàm.
Chỗ ở hiện tại của nàng tại phủ thượng thư theo như trong sách đề cập không chỉ có nam chính mà còn có nữ xứng miệng lưỡi ác độc sống cùng, nàng còn ở lại chỗ này chính là đem mình đặt ở tâm bão.
Có thể đi thì đương nhiên phải rời khỏi đây.
Ở cốt truyện ban đầu, nữ chính cũng là một người không có bối cảnh cũng không có thân phận, chỉ là một nữ tử đến từ nông thôn, người một nhà Tạ Hàm đều đối với nàng rất tốt, thậm chí về sau còn giúp nữ chính cùng những cái... nam tử ưu tú kia nhấc lên không ít quan hệ.
Tạ Hàm cùng người trong nhà hắn chung sống với nhau rất hòa thuận, cho dù nàng có là một kẻ ngốc, cũng sẽ không vì thế mà xem thường nàng.
Hơn nữa, thời điểm Lam Tuyết còn đọc sách vẫn cảm thấy Tạ Hàm cùng với cả nhà hắn đều thật ủy khuất.
Cả nhà bọn họ ai cũng đều có giúp đỡ nữ chính, che chở cho nàng ta, cuối cùng cũng lại vì nữ chính mà rơi vào kết cục toàn gia lưu vong.
“Quạt gió mạnh lên một chút.” Thời tiết hơi nóng, Lam Tuyết cảm thấy Tạ Hàm quạt gió cho nàng quả thật mát mẻ.
Lam Tuyết vừa dứt lời, Tạ Hàm liền dồn hết sức lực mà quạt gió cho nàng.
Bản thân Lam Tuyết cảm giác mình đều sắp bị gió thổi bay mất.
“Tiểu thế tử, người sẽ không thật sự muốn kết hôn với kẻ đần này chứ!” A Thất ở bên cạnh đã choáng váng.
“Nhị tiểu thư phủ thượng thư tuy có hơi chút kiêu căng, nhưng ít nhất nàng ta vẫn là một người bình thường.”
“Người lấy cái kẻ ngốc tam tiểu thư này về nhà, sự tình nối dõi tông đường phải làm sao bây giờ.”
“A Thất”. Tạ Hàm đem cây quạt xoát một tiếng thu về, có lẽ là do ngữ khí của Tạ Hàm lúc này vô cùng nghiêm túc, hoặc cũng có lẽ là do âm thanh thu quạt quá lớn, A Thất lập tức ngậm miệng lại.
A Thất mới vừa nãy cũng có chút nói hơi quá, cưới vợ cũng không chỉ là vì nối dõi tông đường.
“Về sau ngươi phải gọi tiểu Tuyết là thế tử phi.”
A Thất mặt mũi tràn đầy khó xử: “Tiểu thế tử... chuyện này...”
“Gọi”. Tạ Hàm không kiên nhẫn đóng mở quạt.
Thời điểm Tạ Hàm không kiên nhẫn hoặc là sắp nổi giận sẽ làm động tác này, đem cây quạt đóng lại rồi mở ra vô số lần, một lần so với một lần âm thanh lại càng lớn, thời điểm cây quạt khép lại mà không còn mở ra nữa là lúc hắn đã thật sự nổi giận.
Tạ Hàm bình thường luôn là một bộ dáng cà lơ phất phơ, đối với hạ nhân cũng là nói nói cười cười, nhưng thời điểm hắn nổi giận mới là đáng sợ nhất, trong đôi mắt đào hoa đa tình kia tràn đầy hàn khí lạnh như băng, một câu cũng không nói liền động thủ đánh người.
A Thất nhớ rõ lần trước có một tên quần là áo lụa ngày thường chơi đùa rất tốt với Tạ Hàm, chỉ là nói năng lỗ mãng đối với Vương phi, Tạ Hàm liền cầm cây quạt đem tên kia đánh đến vỡ đầu chảy máu, người kia hiện giờ vẫn còn đang nằm điều trị ở y quán.
“Thế tử phi”.A Thất cúi đầu ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Tạ Hàm hướng A Thất nhẹ gật đầu, đem cây quạt mở ra tiếp tục quạt gió cho Lam Tuyết.
“Ta về sau không bao giờ...để cho người khác gọi ngươi là kẻ đần nữa.” Tạ Hàm hướng về phía sảnh trước mà đi.
Hiện tại người hắn muốn kết hôn là Lam Tuyết, cần phải ra đại sảnh nói cho rõ ràng.
“Về sau tiểu Tuyết ngươi chính là nương tử của ta. Muội muội ngoan cần phải nhớ rõ buổi tối ra mở cửa cho ta, còn phải chừa cho ta một phần cơm tối.” Chỉ qua một cái chớp mắt, khí thế làm cho người ta sợ hãi trên người Tạ Hàm đã biến mất không còn một mảnh, cà lơ phất phơ quạt gió cho Lam Tuyết.
Giống như là một kẻ quần lạ áo lụa không có gì khác lạ.
*
Tại bên trong đại sảnh phủ thượng thư.
Lễ bộ thượng thư Lam Tông cùng với thê tử của hắn Chân Mi đang ngồi ở hạ vị, lần lượt là Chân Mi cùng Lam Nhụy đều ngồi xuống, tính cách kiêu căng ngang ngược ngày thường đều biến đổi, thoạt nhìn chỉ giống như một tiểu thư khuê các ngoan ngoãn nghe lời.
Một vị thiếu phụ mặc quần áo màu xanh ngọc đang ngồi ngay ngắn ở thượng vị.
Mặt mũi của nàng vừa yên tĩnh lại có nét lịch sự tao nhã, tư thế ngồi vô cùng đoan trang, từng cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cổ quý khí.
Đây chính là mẹ ruột của Tạ Hàm, công chúa nước láng giềng, Khương Uyển.
“Nhụy nhi của chúng ta từ nhỏ đều đã học qua cầm kỳ thi họa, những thứ nữ công của nữ tử cũng đều có làm qua. Nhụy nhi có thể được gả cho thế tử cũng thật sự là thiên đại hảo sự, chẳng qua là ngài cũng biết những việc mà tiểu thế tử đã làm, cũng không thể để Nhụy nhi của chúng ta gả đi bị người ta khinh bỉ có phải hay không?” Chân Mi cười cùng với Khương Uyển đàm phán điều kiện.
Lam Tông đang ngồi nghe thấy những lời này, cảm thấy có chút hơi quá.
Mặc dù hiện tại là Khương Uyển đến nhà mình cầu hôn, nhưng nàng ta dù sao cũng là Vương phi, lại còn là công chúa nước láng giềng, Chân Mi nói như vậy lại có vẻ quá không nể mặt rồi.
Lam Tông đang muốn lên tiếng, lại cảm giác cánh tay bị người nhéo một cái, quay đầu chứng kiến bộ dáng tươi cười của thê tử, đem toàn bộ lời muốn nói đều nuốt trở về.
Hắn vốn là một cái thư sinh nghèo, còn Chân Mi lại là nữ nhi của tể tướng đương triều. Chân Mi chính là coi trọng diện mạo của hắn mới gả cho hắn.
Hắn dựa vào nhà mẹ đẻ của Chân Mi mới lấy được cái chức Lễ Bộ Thượng Thư này, chuyện ở trong nhà đều là do Chân Mi quản thúc, hắn cũng không dám tỏ thái độ với nàng.
“Đó là chuyện đương nhiên rồi.” Khương Uyển hướng Chân Mi cười cười, nụ cười kia như phát ra ánh sáng rực rỡ, lại ôn nhu làm cho người ta cảm thấy thư thái.
“Nếu như tiểu thư của quý phủ gả tới vương phủ, tiền của A Hàm tất cả đều giao cho nàng quản lí, còn có _____” Khương Uyển lời còn chưa nói hết đã bị đánh gãy giữa chừng.
“Mẹ! Ta sẽ không cưới Lam Nhụy!”
Tạ Hàm vội vã từ phía sau bình phong lao ra, trên mặt lo lắng càng thêm hiện rõ.
Nếu cưới Lam Nhụy, ngày vui của hắn đều không còn nữa!
Tiền để cho nàng ta quản lí? Đây không phải là muốn mạng của hắn ư!
“A Hàm, ngươi đang nói cái gì đó?” Thiếu phụ một thân quần áo màu xanh ngọc mặc mày như vẽ, khóe miệng có chút câu ra, lộ ra một nụ cười vô cùng đoan trang.
Nhưng cái nụ cười đoan trang này lại để cho Tạ Hàm không khỏi run lên hai cái.
“Mẫu thân.” Tạ Hàm vội vã hướng mọi người hành lễ.
Hắn không sợ cha, không sợ huynh trưởng, sợ nhất đúng thật chính là mẹ hắn.
Ánh mắt ôn ôn nhu nhu này hoàn toàn có thể đem Tạ Hàm dọa đến sau lưng đổ đầy mồ hôi.
Nhìn thấy Tạ Hàm cấp bậc lễ nghĩa đều không có nửa điểm sai lầm, nụ cười của Khương Uyển lại càng tươi thêm một chút.
“Ta ở kinh thành nổi tiếng là một tên quần là áo lụa, nhị tiểu thư nếu gả cho ta chẳng phải là quá lãng phí hay sao?” Tạ Hàm nhẹ phe phẩy quạt, thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ kia, phối hợp với gương mặt tuấn mĩ của hắn, hoàn toàn chính là phong thái của một quý công tử, tự dưng làm cho người khác phải đỏ mặt.
Trong số những người đỏ mặt này đều bao gồm cả Lam Nhụy.
Chỉ thấy Lam Nhụy tiểu thư hai má ửng đỏ, thu hồi bộ dáng kiêu căng ngày thường, thanh âm mảnh dẻ nói: “Không lãng phí.”
Đều nói Tạ Hàm là một tên quần là áo lụa nổi danh khắp chốn kinh thành, thế nhưng tất cả cũng chỉ là lời đồn, hơn nữa nàng cũng chưa từng có gặp qua hắn.
Lam Nhụy nhìn thấy phong thái quý công tử kia của Tạ Hàm, lập tức liền cảm thấy những cái ... lời đồn hoang đường kia về hắn, toàn bộ đều là giả dối.
Tạ Hàm: “?”
Tác giả nói ra hoàn cảnh sau hậu trường:
Tạ Hàm: Xem ta làm nũng ngược đây!
Lam Tuyết: Ta không nhìn thấy gì hết.