Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Đần Gả Cho Hoàn Khố Công Tử

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 3

Thiếu niên ở trước mắt quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất phi phàm, lười nhác mà gục xuống bàn, ngược lại như có thêm một phong vị khác.

“Tiểu muội muội? Ngồi một mình sao?”

Thiếu niên kia tay hướng về phía Lam Tuyết vẫy một cái, xem như lên tiếng chào.

Thanh âm thiếu niên trong trẻo, lại như mang theo chút khàn khàn.

“Đúng nha.” Lam Tuyết hướng hắn cười cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái, rủ mắt xuống tiếp tục ăn súp.

Nếu đã sắm vai một kẻ đần, thì nụ cười kia chân chính là cười một cách ngây ngô đi

Thời điểm Lam Tuyết học tiểu học cũng gặp được một cái kẻ đần, nhìn thấy người lại tươi cười như một đóa hoa. Lam Tuyết liền quyết định sẽ học tập tác phong lão luyện của hắn.

“Tiểu thế tử...” Sai vặt bên người tiểu thiếu gia kia muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ghé vào bên tai thiếu niên nói nhỏ.

“Đây là Tam tiểu thư phủ Lễ Bộ Thượng Thư Lam Tuyết, trời sinh ngu ngốc. Chúng ta nên nhanh đi thôi.”

“Thật sự ngu ngốc...?” Thiếu niên kia từ trên xuống dưới liếc nhìn Lam Tuyết, tựa hồ muốn đem tiểu cô nương nhu thuận đáng yêu đang ngồi ăn canh trước mắt cùng hai chữ “ngu ngốc” liên hệ với nhau.

Thiếu nữ đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, ánh mặt trời xuyên qua tán cây mà chiếu vào trên người của nàng, quần áo cũ kỹ mà tóc lại càng rối tung, sợi tóc nhàn nhạt như là phát ra ánh sáng.

Chính giữa trán có một nốt ruồi son được ánh mặt trời chiếu qua lóe sáng.

Rõ ràng chính là một nữ hài tử đáng yêu, bộ dáng tươi cười vừa nãy vừa thuần khiết lại vừa ngây thơ.

Tạ Hàm phe phẩy quạt nói: “Ta là Tạ Hàm.”

“Ta là kẻ đần.” Lam Tuyết lại cười cười, bất quá tay cầm đũa duỗi ra khẽ dừng một chút.

Hình như thiếu niên có vẻ hăng hái trước mắt gọi là Tạ Hàm.

Là một trong những nam xứng của quyển sách này.

Có mẫu thân là công chúa nước láng giềng, phụ thân là đệ đệ duy nhất của đương kim hoàng đế Tạ Vương gia, ca ca là đại tướng quân, từ nhỏ liền nhận hết sủng ái, sau khi lớn lên liền coi trời bằng vung, cả ngày chỉ biết ăn chơi. Cùng mấy cái hồ bằng cẩu hữu lăn lộn khắp kinh thành.

Có gia thế như vậy, toàn bộ người trong kinh thành đều không có mấy ai dám trêu chọc hắn.

Hắn không thích học tập, đem toàn bộ phu tử trong kinh thành đều chọc giận qua một lần. Hắn yêu thích mỹ nhân, có thể vì hoa khôi của Xuân Phong các vung tiền như rác.

Hắn cũng rất đơn thuần, khi yêu thích nữ chính vẫn luôn che chở cho nữ chính, tại thời điểm khó khăn nhất của nữ chính cũng chỉ có mình hắn ở bên cạnh.

Mang theo nữ chính lăn lộn kinh thành mấy đợt, nữ chính có khó khăn gì cứ trực tiếp tìm hắn, hắn cũng nhiều lần vì nữ chính mà dọn đường.

Nhưng hắn lại bị nữ chính ngược đến thê thảm.

Ở trong nguyên tác, Tạ Hàm bị người trong nhà bức hôn, trong cơn tức giận liền giục ngựa đến ngoại ô kinh thành giải sầu, sau đó gặp nữ chính.

Khi đó nữ chính là từ nông thôn đến kinh thành tìm thân nhân, không nơi nương tựa, Tạ Hàm gặp nữ chính một thân một mình trên đường, liền đem ngựa của mình tặng cho nàng.

Không may là, chuyện của Tạ Hàm bị mọi người trong nhà biết được, cảm thấy Tạ Hàm cùng nữ chính là có ý tứ kia, liền lập tức truy ra nữ chính, tiến hành đàm hôn luận gả.

Nữ chính là một người đến từ nông thôn khi nào gặp qua thế trận lớn như vậy, quần áo cùng trang sức mà những người kia ăn vận hầu như làm nàng choáng váng hoa mắt, lập tức đồng ý..

Tạ Hàm bị bức đến bất đắc dĩ, phải cưới nữ chính.

Mà nữ chính cũng là dựa vào Tạ Hàm, chính thức tiến vào vòng tròn lẩn quẩn trong kinh thành, mở ra con đường tài nữ được vô số nam nhân ưu tú không ngừng theo đuổi ái mộ.

Tạ Hàm cái trượng phu này, chẳng qua chỉ là một cái bày trí.



Lam Tuyết nhìn nhìn Tạ Hàm, trong mắt ánh lên vẻ đồng tình.

Tạ Hàm xuất phát từ đồng cảm cứu nữ chính một lần, nhưng lại bị nữ chính biến thành bàn đạp tiến vào giới quý tộc trong kinh thành. Nữ chính vốn không hiểu quy củ của kinh thành, đem danh gia vọng tộc trong kinh thành mấy lần chọc giận, vì giải quyết tốt hậu quả do nữ chính gây ra, Tạ Hàm khiến cho gia tộc của mình đắc tội rất nhiều người, cuối cùng dẫn đến toàn gia gặp đại họa phải lưu vong.

Mà nữ chính cuối cùng lại cùng với nam chính song túc song phi, không nhớ nổi đến Tạ Hàm cùng cả nhà của hắn.

“Tiểu thế tử, chúng ta đi nhanh đi.”

Gã sai vặt A Thất bên cạnh nhìn thấy thế tử rõ ràng là đang cùng một kẻ đần nói chuyện, lập tức nóng nảy.

Một tiếng “Tiểu thế tử” này của A Thất cũng làm cho Lam Tuyết nhớ tới địa vị của Tạ Hàm qua cách xưng hô.

Theo lý mà nói, Tạ Hàm là nhi tử thứ hai của Tạ Vương gia, tự nhiên chức thế tử không đến lượt hắn đảm đương.

Nhưng vì đại ca của hắn vẫn luôn ở trong quân doanh, là đương kim đại tướng quân, đã sớm công khai buông tha cho tước vị thế tử.

Đây cũng là làm cho hoàng đế an tâm. Vương gia cùng đại tướng quân không thể là cùng một người, liền để cho tiểu nhi tử Tạ Hàm này đến kế thừa tước vị, bởi vị Tạ Hàm trong nhà vị trí chính là nhỏ nhất, liền gọi hắn là tiểu thế tử.

“Đi làm cái gì?” Tạ Hàm khóe mắt hơi nghiêng, A Thất sẽ không nói ra.

Phụ thân hắn hôm nay lại để cho hắn tới tham dự thọ yến của lão phu nhân phủ Lễ Bộ Thượng Thư, học tập một chút tác phong của tân khoa trạng nguyên năm nay Lam Mộc, thuận tiện có thể xin chỉ giáo vài câu.

Nếu như có thể mà nói, chính là ý tứ thuận tiện nhìn xem có vừa mắt cô nương nào hay không.

Nhưng bản thân hắn ghét nhất chính là đọc sách, những sách kia hắn nhìn một cái liền muốn buồn ngủ, xem lần thứ hai đã thấy đau đầu, đến lần thứ ba liền có suy nghĩ muốn xé sách.

Còn việc mang về một cô con dâu, càng đúng là không có khả năng.

Nếu không phải cha hắn xách gậy đuổi hắn tới đây, hắn còn lâu mới muốn đi.

“Trên đời này còn ai có thể so với kẻ đần càng đơn thuần hơn?” Tạ Hàm vẫn lười biếng gục xuống bàn, hắn đem cây quạt mở ra rồi lại khép lại.

Người nơi này đều mang một cái mặt nạ dối trá, cùng bọn họ nói chuyện còn không bằng cùng một kẻ đần nói chuyện.

Kẻ đần rất đơn thuần, sẽ không a dua nịnh hót, cũng sẽ không trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, bọn họ chỉ biết dựa theo cảm nhận của mình biểu đạt một cách trực tiếp trước mọi thứ mà họ nhìn thấy.

Bọn họ đều là nói thật.

Mà Tạ Hàm hắn lại càng ưa thích người đơn thuần.

“Muội muội, ngươi cảm thấy ta đẹp trai không?” Tạ Hàm dùng cây quạt nhẹ nhàng đánh một cái lên bả vai Lam Tuyết, tiến đến bên cạnh nàng.

Kẻ đần, lời nói thường là thật lòng.

Lam Tuyết: “?” Đây là cái chuyện gì xảy ra?

Đến nói xem

Lam Tuyết ngẩng đầu, cặp mắt yên lặng nhìn Tạ Hàm, nói: “Quá xấu.”

Tươi cười trên mặt Tạ Hàm lập tức nứt ra.

“Tiểu Tuyết à, ngươi phải nói lời thật lòng nha...” Tạ Hàm bên ngoài tươi cười nhưng trong lòng thì không, tiếp tục cầm cây quạt chọc chọc bả vai Lam Tuyết.

Kinh thành đệ nhất soái ca hắn mà đứng hạng hai thì không một ai dám xưng đệ nhất.

Nói hắn xấu đã đành, tại phía trước chữ “Xấu” lại còn thêm một chữ “quá”, đúng là quá đả thương người mà.

“Quá xấu.”

“Xấu quá đi.”



“Cơm đều cũng ăn không vô rồi.”

Đối mặt với dạng người ngả ngớn như Tạ Hàm, Lam Tuyết trực tiếp đả kích liên tiếp ba đợt, thuận tiện còn tặng thêm một bộ dáng tươi cười sâu sắc.

Tạ Hàm nghe Lam Tuyết nói xong, không giận ngược lại hóa cười, tiếng cười trong trẻo mà hăng hái của thiếu niên lấn áp cả âm thanh của người nói chuyện trong phủ.

Những người trong sân đều không phải thuộc về phủ thượng thư, tiếng cười của Tạ Hàm như lấn át hết những thứ thảo luận linh tinh từ những kẻ đáng ghét kia, để cho khóe miệng của Lam Tuyết... ngoéo một cái.

Tạ Hàm cảm thấy tiểu cô nương này thật thú vị, cùng tiểu cô nương nói chuyện so với nghe những kẻ a dua nịnh hót kia nói chuyện quả thật thú vị hơn nhiều.

Tạ Hàm vốn là ưa thích tiểu hài tử, Lam Tuyết ở trước mặt của hắn cùng với những tiểu hài tử kia cũng không khác nhau là mấy, nếu như có điểm gì khác nhau giữa bọn họ, chính là hắn nhìn thấy bộ dáng Lam Tuyết càng ưa nhìn hơn.

Lam Tuyết ăn cơm, Tạ Hàm liền ghé vào bên cạnh bàn chơi với cây quạt. Hai người này nhìn qua cũng thật hài hòa.

Mái tóc của nguyên chủ rất dài, lúc ăn có vài lần thỉnh thoảng sẽ rớt xuống vào trong dĩa rau, Lam Tuyết có vài lần đem tóc nhai luôn vào trong miệng, hơi nữa mái tóc dày nặng lại để cho nàng cảm thấy hơi nóng.

Đột nhiên, bên cổ cảm thấy một trận mát mẻ, một bàn tay ấm áp xẹt qua cổ của nàng.

Tạ Hàm dùng một tay ôm gọn tóc của nàng, từ trong ngực áo lấy ra một cái dây lưng màu đỏ, sau đó đem tóc dài của nàng buộc chặt, còn buộc thành hình một con bướm đơn giản.

“Cám ơn” Lam Tuyết nhỏ giọng nói cảm tạ, lập tức tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Tóc buộc gọn lên, cái cổ thiếu nữ lộ ra có chút nhỏ, giống như chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm được.

“Ta đây cho ngươi một cái dây cột tóc, ngươi có phải là nên gọi ta một tiếng ca ca hay không...?” Tạ Hàm nắm chặt đuôi tóc của Lam Tuyết, dáng vẻ lưu manh nói.

Hắn từ nhỏ đã mong muốn có thêm một muội muội, nhìn thấy muội muội nhà người ta cũng đã hâm mộ rất lâu rồi, cũng không biết vì sao mỗi lần bản thân cầu xin mẹ sinh thêm một muội muội chơi cùng hắn, cha hắn lại đem hắn đánh một trận.

Nếu là những người khác nói ra lời này, Lam Tuyết sẽ chỉ cảm thấy hèn mọn bỉ ổi, nhưng những lời này do Tạ Hàm nói ra, bên trong lại nhiều hơn vài phần thiếu niên háo hức mong chờ.

“...Đệ đệ thật biết nghe lời.” Nghe được lời thoại cùng nhìn bộ dáng lưu manh của Tạ Hàm, Lam Tuyết cười gọi hắn đệ đệ.

Cho dù là Tạ hàm tặng nàng dây buộc tóc, nhưng nàng cũng không muốn thuận theo ý của hắn.

Tạ Hàm: “......” Đây có thật là một kẻ đần không?

“Muội muội, ngươi muốn ăn cái gì, ca ca gắp cho ngươi.” Tạ Hàm bỏ qua hai tiếng “đệ đệ” của Lam Tuyết, chủ động đem mình trở thành ca ca.

Thiếu niên khuôn mặt tươi cười như mặt trời rạng rỡ, giống như thật sự đem Lam Tuyết trở thành muội muội.

“Nghe lời đệ đệ, tỷ tỷ ta muốn ăn thịt vịt nướng của Túy Tiên lâu”. Lam Tuyết từ trong trí nhớ lục lọi ra, tìm được cái tên có liên quan.

Trong ký ức của nguyên chủ, thịt vit nướng của Túy Tiên lâu chính là nổi danh tại Đại Tấn, mỗi ngày chỉ nướng 100 con, bình thường chỉ 1 canh giờ liền bán hết rồi.

Hiện tại chính là buổi chiều, thịt vịt nướng đã sớm bán hết.

Phần thịt nướng mà nàng muốn xác thực không có khả năng mua được, Tạ Hàm hắn nhất định sẽ thấy mất mặt mà không để ý tới kẻ ngu là nàng nữa.

Lam Tuyết chẳng qua chỉ là không muốn dính líu đến những nhân vật có liên quan trong sách, nàng nói những lời này chính là muốn để cho Tạ Hàm rời đi.

Nhưng mà nàng cũng thực sự rất muốn ăn món vịt nướng này.

Nguyên chủ khi còn bé cũng từng bắt gặp tỷ tỷ ăn, nhưng khi đó nàng trời sinh ngu ngốc lại không được sủng, chỉ có thể lặng yên nhịn xuống.

Đứng trong góc tường, đem mùi hương lưu lại trong trí nhớ.

Quả nhiên, Tạ Hàm nghe xong những lời này của Lam Tuyết, liền mang theo gã sai vặt A Thất lập tức rời đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ: hậu trường chập 1:

Tạ Hàm: Ta thật là đẹp trai.
« Chương TrướcChương Tiếp »