Chương 17

Mãi cho đến khi nam tử mặc áo bào tím cổ tròn đi tới, cảm giác xấu hổ giữa hai người mới biến mất.

“Tạ Hàm, đang ở chỗ này đùa giỡn tiểu cô nương à?” Người nọ có một đầu tóc ổ quạ xõa sau lưng, một đôi mắt đào hoa đa tình, giọng nói dịu dàng kéo theo nhịp điệu độc đáo, chỉ cảm thấy rất êm tai.

Bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ quyến rũ đa tình đang khoát tay hắn.

Dân phong cổ đại không có thoáng như ở hiện đại, trên đường cái hầu như là không có hành động khoát tay, vậy mà nữ tử này lại lớn mật như thế dám khoác tay người xuất hiện, chọc cho Lam Tuyết nhìn nhiều mấy lần.

Nữ tử kia mặc một bộ váy áo màu đỏ, áo ngắn, ngực nở rất lớn, làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp.

Lúc Lam Tuyết nhìn sang, nàng ta cũng trả lại cho nàng một nụ cười dịu dàng.

“Lạc Tử Thư, đây là muội muội của ta.” Tạ Hàm khẽ nhíu mày, mở quạt giấy ra phe phẩy hai cái.

Lạc Tử Thư bật cười một tiếng, trong mắt đầy vẻ giảo hoạt, lập tức cúi đầu nhìn Lam Tuyết nói: “Ta sai rồi tiểu muội muội, tha thứ cho ta đi.”

Giọng nói kia nũng nịu như là đang làm nũng.

“Không sao.” Lam Tuyết cũng mỉm cười.

Lạc Tử Thư, bạn chí cốt của Tạ Hàm, là một vai phụ trong sách, người này tuy rằng đa tình nhưng cũng vô tình.

Sở dĩ nói hắn đa tình, là bởi vì mấy năm trước hắn là tân khoa trạng nguyên lại đi lưu luyến nơi bụi hoa, bên người luôn có nữ tử thanh lâu bầu bạn. Bổng lộc mỗi tháng gần như đều nện vào trong Xuân Phong Lâu.

Nói hắn vô tình, là vì sau khi nữ nhân bên cạnh đem lòng yêu hắn xong, hắn lại vứt bỏ người ta mà đi, bởi vì nữ nhân biết yêu đã mất đi ý vị phong tình.

Lúc Lạc Tử Thư ở Xuân Phong Lâu trong một lần gặp được nữ chính, từ đó về sau nhất kiến chung tình.

Về phần tại sao không có lý do lại nhất kiến cho tình, sủng văn ngôn tình cổ đại chính là không nói lý lẽ như thế.

“Tạ Hàm, ngươi có muội muội từ khi nào vậy?” Lạc Tử Thư phe phẩy quạt, một đôi mắt hoa đào quét tới quét lui giữa hai người.



Hắn rất rõ tính cách của Tạ Hàm, tên này ghét nữ nhân vừa mảnh mai lại khóc sướt mướt, không thích nhất là dẫn theo nữ nhân bên người, nay lại dẫn theo một tiểu cô nương yếu đuối. Trong mắt đầy vẻ quan tâm, còn gọi người ta là muội muội nữa chứ.

Đúng là có ý tứ!

“Ta có muội muội còn cần ngươi quản tới sao?” Chân mày Tạ Hàm hơi nhếch lên, sau đó chuyển hướng sang Lam Tuyết: “Muội muội, nhanh đi chọn thêm mấy bộ y phục đẹp hơn đi.”

“Vậy Tinh Nhu đi cùng với muội ấy đi.” Lạc Tử Thư nhìn Lam Tuyết cười cười.

“Không được, không cho phép.” Tạ Hàm vừa nghe, lập tức bật người dậy, đưa Lam Tuyết đi thẳng tới chỗ các tiểu thư.

Không thể để cho Lạc Tử Thư hủy hoại muội muội được.

Mấy vị tiểu thư này mới vừa rồi còn chưa kịp giúp một tay, bây giờ bắt đầu kéo thành đoàn tới đây xin lỗi.

Lam Tuyết đương nhiên là nghe theo lời của Tạ Hàm, đi cùng một ít tỷ tỷ chọn quần áo.

“Ôi chao, giống hệt như gà mái bảo bọc gà con nhỉ. Để cho người ta nhìn thêm một chút cũng không được ha.” Lạc Tử Thư nhìn đến động tác của Tạ Hàm, khoa trương mở to hai mắt ra nhìn, sau đó ủy khuất nói với Tinh Nhu:

“Tinh Nhu, tên khốn nạn Tạ Hàm kia hung dữ với ta kìa.”

Tinh Nhu mỉm cười không nói, chỉ xoa đầu Lạc Tử Thư.

“Ở bên ngoài đi lang thang đến đâu rồi, qua một tháng nữa chính là Hạ Nhật Yến, ngươi còn không mau chóng trở về chuẩn bị thơ của ngươi đi.” Tạ Hàm gấp quạt, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, tay còn lại làm ra vẻ xua đuổi Lạc Tử Thư, thật giống như là đang xua đuổi thứ bẩn thỉu gì đó.

Hơn một tháng nữa là tới Hạ Nhật Yến, Lạc Tử Thư là trạng nguyên biết làm thơ nhất của Đại Tấn trong vòng một trăm năm gần đây, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người “đi đến lĩnh giáo”. Người này không ở trong nhà chuẩn bị, còn chạy đến đây làm cái gì.

“Làng chơi mới là chốn trở về của ta, lại nói, ta tự cảm thấy Đại Tấn hiện tại chưa có người nào có thể vượt qua được ta.” Lạc Tử Thư nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tua rua dưới cây quạt.

“Ta nghe nói mấy ngày trước bá mẫu dẫn theo một đội người hùng hậu đi tới nhà Lễ Bộ Thượng Thư, chẳng lẽ cô nương kia chính là nương tử tương lai của ngươi à?”

Lạc Tử Thư cười híp mắt mở quạt ra, nói với Tinh Nhu bên cạnh:



“Tiểu tử Tạ Hàm này thật biết chơi, bảo nương tử tương lai gọi hắn là ca ca, hay là ngày nào đó chúng ta cũng học theo một chút nhé?”

Lạc Tử Thư dùng giọng điệu chế giễu, vừa giả vờ nói chuyện với Tinh Nhu vừa lén lút nhìn trộm Tạ Hàm.

Quả nhiên, Tạ Hàm lập tức đỏ mặt.

“Cút cút cút!” Khuôn mặt Tạ Hàm đỏ lên, nói liên tục ba từ cút, từ trên ghế đứng lên đi ra ngoài.

“Tạ Hàm, mấy ngày nay ven bờ sông hoa có Tết hoa đăng, nhớ dẫn muội muội của ngươi theo đó!” Lạc Tử Thư bị mắng, chẳng những không tức giận mà còn mỉm cười, nhìn theo bóng lưng Tạ Hàm cười nói với theo.

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “muội muội”, vốn là hai chữ không có ý tứ kiều diễm gì, tới miệng của Lạc Tử Thư, ý tứ mập mờ gì đó đều theo đó tuôn ra.

Tạ Hàm nghe xong, bước chân lảo đảo.

Lam Tuyết đang bị một đám tiểu cô nương vây quanh chọn quần áo, Thêu Nương bị gạt qua một bên uống trà.

Những người trước đó ghét bỏ Lam Tuyết bây giờ lại vui vẻ ra mặt với nàng, bọn họ chen lấn tranh nhau nói xin lỗi, thậm chí còn gom tiền lại đưa cho Lam Tuyết mua quần Thạch Lựu.

Quần Thạch Lựu giá trị ngàn vàng, mặc dù các tiểu thư này có nhiều tiền tiêu vặt thì cũng cần phải gom góp.

Nhưng Lam Tuyết mỉm cười từ chối, người khác đối xử với nàng thế nào thì nàng sẽ đối xử lại thế ấy. Nếu mấy vị tiểu thư này đều thành tâm thành ý nói xin lỗi, nàng cũng không cần thiết phải bám riết không buông.

“Không cần, cứ tùy tiện lấy mấy món là được rồi. Tạ Hàm sẽ giúp ta trả tiền, không cần nhờ đến mọi người đâu.”

Lam Tuyết chống đỡ đám tỷ tỷ nhiệt tình lạ thường bên này, thế nhưng lúc nàng nói ra câu “Tạ Hàm sẽ giúp ta mua đồ” kia, trong lòng bỗng dưng có chút ngại ngùng.

Mặc dù tương lai nàng sẽ gả cho Tạ Hàm, nhưng cũng không phải là phu thê thực sự. Mặc dù Tạ Hàm coi nàng như muội muội, nhưng nàng lại luôn gọi hắn là Tạ Hàm đệ đệ.

Không duyên không cớ đi nhận đồ của người khác, trong lòng nàng hơi không được thoải mái. Nàng và Tạ Hàm hình như cũng không có quan hệ đặc biệt gì.

“Đi thôi!” Còn chưa đợi Lam Tuyết nghĩ xong, Tạ Hàm đã vội vã đi tới đây, nắm tay kéo nàng ra ngoài. Hắn người cao chân dài, bước đi lại vội, Lam Tuyết còn chưa kịp từ biệt nhóm tỷ tỷ đã bị lôi đi.