“Ối, ngươi cái đồ nô bộc thô bỉ này!” Thấy Tía Tô ra tay, các tiểu thư xung quanh bắt đầu gấp lên, xôn xao muốn tiến lên ngăn cản.
“Bộ không nghe thấy tiểu cô nương nói đau sao?”
Có người đi lên phía trước ngăn cản, nhưng đều bị Tía Tô né ra. Tay Lam Tuyết bị nắm chặt, đau đến đứt ruột đứt gan, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
“Ngươi đang làm gì đó!” Lam Tuyết mắt thấy chính mình sắp sửa bị Tía Tô cứng rắn lôi đi, một giọng nói chứa đựng tức giận đột nhiên truyền đến.
Ngay sau đó, Lam Tuyết cảm thấy bàn tay Tía Tô đang nắm tay nàng buông lỏng, bóng lưng nam tử cao lớn tuấn dật chắn ở trước mặt của nàng.
Tạ Hàm đã thu lại ý cười tiêu sái trước kia, trên mặt không hề có một chút cảm xúc, cây quạt trong tay mở ra rồi đóng lại.
“Tiểu ăn mày này vì muốn mua cái quần Thạch Lưu kia mà lừa bịp tống tiền tiểu thư nhà ta, lại còn chọc cho tiểu thư nhà ta tức giận bỏ đi.” Tía Tô nhìn thấy Tạ Hàm, hơi xìu xuống một chút.
Làm gì có tên hoàn khố(*) nào mà không yêu thích cái đẹp đâu chứ?
(*)Hoàn khố: quần lụa, ý chỉ con em quý tộc giàu cố, thường là chỉ công tử ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp.
Cái tên Tạ Hàm này là hoàn khố có tiếng ở trong kinh thành, lần trước còn chặn đường tiểu thư nhà nàng ta đùa giỡn mấy câu.
Hình như Tạ Hàm này muốn lấy lòng tiểu thư nhà nàng ta, hôm nay chắc chắn sẽ đứng về phía tiểu thư nhà nàng ta.
“Nói bậy! Cái đồ nô bộc thô lỗ này mới vừa rồi còn lôi kéo tay của tiểu cô nương. Tiểu cô nương còn trực tiếp la đau, tiểu thế tử mau nhìn tay của tiểu cô nương xem.”
Có người nghe được lý do thoái thác của Tía Tô mới lên tiếng nhắc nhở Tạ Hàm.
Tạ Hàm nghe vậy lập tức nhìn xuống tay Lam Tuyết, trên mu bàn tay tuyết trắng non mịn có một vết hằn màu đỏ chói mắt, nhìn mà giật mình.
“Ngươi sao rồi?” Tạ Hàm cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tay Lam Tuyết.
Vết đỏ bắt ngang trên mu bàn tay trắng nõn, nhìn vừa đáng sợ lại vừa khiến cho người ta đau lòng.
Tía Tô: “?”
Sao chỉ mới nắm kéo một chút mà đã biến thành như vậy?
“Không phải ta làm, ta chỉ kéo có một chút!” Tía Tô nhìn đến Tạ Hàm, giọng điệu mềm nhũng, nhưng trong lời nói vẫn còn ý ngang ngược.
“Đây không phải là…” Tía Tô còn muốn phản bác, thế nhưng lời nói lại bị mắc nghẹn trong cuống họng.
Ánh mắt đáng sợ của Tạ Hàm giống như là một cây đao, lúc hắn nhìn chằm chằm vào nàng ta, thanh đao sắc bén kia như chĩa thẳng vào yết hầu nàng ta, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút thì sẽ lập tức mất mạng.
“Tiểu ăn mày à?” Tạ Hàm lặp lại mấy chữ này, đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười kia như lá trúc lả tả rơi xuống đất, cuốn theo gió rồi lại uyển chuyển lộ ra ánh sáng sắc lạnh.
“Lam Tuyết là muội muội của ta.” Tạ Hàm hất cằm, lập tức có mấy tên hộ vệ đi lên, cùng lúc lôi Tía Tô ra ngoài.
“Ăn nói thô lỗ, người như ngươi không có quyền bước vào Tú Xuân Các, trước tiên tát hai mươi cái cho ta.” Tạ Hàm mỉm cười ra lệnh, quạt giấy mở ra bắt đầu quạt gió, tóc đen bay múa ngang vai.
Tía Tô còn chưa kịp nói tiếng nào đã bị người ta kéo xuống.
Tạ Hàm ở trước mặt dường như đã thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Ý cười tùy tiện trên mặt ngày xưa biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ lạnh băng sâu đến mức không thể nhận ra. Ánh mắt kia giống hệt như hàn băng lạnh lẽo, làm cho Lam Tuyết liên tưởng đến những chấm nhỏ mờ mịt ở phía chân trời trong đêm dài. Bản thân nó kéo theo ánh sáng hy vọng, nhưng hết lần này đến lần khác lại vô cùng lạnh giá.
Dáng vẻ này làm cho nàng cảm thấy hơi sợ hãi, hoàn khố tiểu thế tử ngây thơ trong sách đột nhiên biến thành một kẻ bề trên lãnh khốc vô tình.
“Có đau lắm không?” Tạ Hàm cúi người, cầm tay Lam Tuyết.
Trên mu bàn tay non mịn là một mảng đỏ lớn, nhìn mà giật mình.
Sau khi hắn nói xong câu đó lại cảm thấy hối hận, cảm giác bản thân thật là ngu xuẩn.
Rõ ràng đỏ đến như thế, hơn nữa còn bật khóc, sao lại không đau được chứ.
“... Cái này không phải là Tía Tô làm.”
Lam Tuyết do dự ba giây, sau đó nhỏ giọng nói, đồng thời cũng dùng sức rút tay ra.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng bọn họ lại ở trong phòng lạnh, xung quanh các góc đều có đặt khối băng, cho nên vẫn cảm thấy cả người mát mẻ.
Thế nhưng bàn tay Tạ Hàm lại giống như bị nướng bỏng, vừa nóng rát lại hơi thô ráp.
Lam Tuyết cảm giác nếu tay mình còn tiếp tục bị hắn nắm nữa, đoán chừng lát nữa sẽ chín thật đấy.
“Ồ, thật không?” Tạ Hàm trả lời một tiếng cho có lệ, lại không hề tin tưởng.
Vừa rồi lúc hắn mới đến đã thấy nha hoàn kia hùng hổ nắm kéo Lam Tuyết, giống hệt như sư tử cái ngoạm sau cổ một con mèo nhỏ, vô cùng đáng thương.
Nếu như nói không phải nha hoàn kia ra tay thì hắn tuyệt đối không tin.
Tạ Hàm như vậy rõ ràng là không tin tưởng, thế nhưng Lam Tuyết cũng không giải thích nhiều. Hãy lên webtruyen.com đọc chương mới nhất nha.
Vừa rồi nàng không phải muốn giải thích thay cho nha hoàn kia, nàng vốn không có bao nhiêu đồng tình với nàng ta.
Có điều làm chính là làm, không làm chính là không làm, nàng nói ra chỉ là kể lại sự thật mà thôi.
Nói cũng đã nói rồi, Tạ Hàm có tin hay không lại là một chuyện khác.
“Đệ đệ, ngươi còn nắm tay của ta làm gì nữa?” Lam Tuyết dùng sức rút tay mình ra, nhưng sức lực của Tạ Hàm rất lớn, nàng cơ bản không thể rút tay ra được.
“Ngươi là tiểu hài tử sợ bị lạc đường sao?”
“Đừng nhúc nhích, để ta thổi cho ngươi.” Tạ Hàm khẽ nhíu mày, kéo nhẹ tay Lam Tuyết.
Khi còn nhỏ hắn rất nghịch ngợm, thường xuyên cùng thế tử Trấn Nam Vương ở cách vách lén lút chuồn ra ngoài chơi.
Sau khi trở về không phải cả người đầy bùn thì chính là thương tích đầy mình, khi đó mẫu thân của hắn cũng sẽ thổi thổi cho hắn, nói là: thổi một xíu sẽ không đau nữa.
Lam Tuyết ở trước mặt tâm trí vẫn luôn dừng ở mốc sáu tuổi, dùng cách dỗ tiểu hài tử tới dỗ một chút, đoán chừng sẽ không khóc nữa.
“Thổi thổi…” Lam Tuyết nghe đến câu này, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.
Lúc đau chỉ cần thổi thổi chỉ có tiểu hài tử mới muốn đi?
Linh hồn bên trong nàng đã là một người lớn hơn hai mươi tuổi, còn thổi cái gì mà thổi?
Trong nháy mắt, Lam Tuyết cảm thấy cái thân phận ngốc tử này đúng là tệ hại.
Việc khác ngược lại không cần phải nói, chỉ là Tạ Hàm luôn coi nàng thành đứa ngốc cho nên sẽ không chú ý đến chuyện có đụng chạm thân thể quá mức hay không.
Một đại soái ca đẹp trai như Tạ Hàm thường xuyên làm một chút chuyện thân mật, ngoài miệng gọi là “muội muội”, dần dần sẽ thật sự trở thành “muội muội.” đó.
Lam Tuyết còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, xúc cảm trên mu bàn tay đã khiến cho nàng hoảng hốt tỉnh táo trở lại.
Cảm giác mềm nhẹ kéo theo hơi nóng xoay quanh trên mu bàn tay, hơi thở nhẹ nhàng khoang khoái kia dường như cũng bao trùm lên thân thể nàng.
Đầu ngón tay chạm vào vải vóc mềm mại trơn mướt, mái tóc dài của Tạ Hàm rũ xuống trước mặt.
Tạ Hàm vừa thổi vừa xoa. Bạn đang đọc truyện tại webtruyen.com
“Còn đau không?” Hắn tùy tiện thổi vài cái, ngẩng đầu lên hỏi Lam Tuyết.
Hương thơm đặc thù trên người thiếu nữ bao phủ lấy hắn, mặt hắn dần dần hơi nóng lên, chẳng qua Tạ Hàm lại quy kết mấy cái này là do thời tiết nóng bức.
“Đau…”
Còn chưa chờ Lam Tuyết nói xong, Tạ Hàm lại khom lưng thổi.
Mái tóc đen bóng mềm mại của hắn lắc lư ở trước mắt Lam Tuyết, thỉnh thoảng có gió thổi tới lại tấp vào trên mặt của nàng.
Hơi ngứa…
“Lòng của muội quá tham rồi, thổi một lần chưa đủ còn muốn thổi tới hai lần.” Tạ Hàm vừa oán giận vừa cúi đầu thổi tay cho Lam Tuyết.
Lúc hắn còn nhỏ cho dù có đau cũng chỉ thổi một lần mà thôi.
Ai, ai bảo hắn thổi đâu chứ, thổi hai lần thì thổi hai lần.
Lần này Tạ Hàm thổi nhẹ hơn một chút, môi mỏng hơi tách ra, có thể lờ mờ thấy được đầu lưỡi đỏ tươi.
Gió kia giống như làn gió đêm hè ấm áp đảo qua, lại giống như ẩm ướt bao phủ mặt hồ không thể tiêu tán, thỉnh thoảng còn có hơi thở mềm mại dán lên, vừa ấm áp lại dịu dàng.
Tóm lại nó khiến cho chân của người ta mềm nhũn.
“Được chưa muội muội?” Hắn lại nhẹ nhàng thổi thêm một lần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Lam Tuyết.
Bàn tay này vừa mềm lại vừa mảnh mai tinh tế, hắn chỉ hận không thể nắm nhiều thêm chút nữa.
Ôi, muội muội thật là đáng yêu.
“Đủ… đủ rồi!” Lam Tuyết có phản ứng lại, nhanh chóng rút tay ra.
Có lẽ là do Tạ Hàm buông lỏng, lần này Lam Tuyết rút tay ra rất thuận lợi, nhưng nàng lại vì dùng sức hơi lớn mà lùi về phía sau mấy bước.
Nàng vừa định nói là “đau cái gì mà đau, mau buông tay ta ra”, không ngờ chỉ vừa nói được một nửa đã bị người ta hiểu sai, tiếp tục chậm rãi ung dung thổi nhiệt một lần nữa.
“A, đủ rồi à!” Tạ Hàm vô thức đưa tay lên lau miệng, tay Lam Tuyết cực kỳ mềm mịn, hắn còn định sờ thêm chút nữa cơ đấy.
Tình huống giữa hai người đột nhiên trở nên gượng gạo, còn có chút xấu hổ.
Có điều người xấu hổ chính là nàng. Tạ Hàm ngược lại còn ung dung tự đắc đứng ở bên cạnh quạt gió.
Trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không lên tiếng nói chuyện.