Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Đần Gả Cho Hoàn Khố Công Tử

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Muốn nói đạo lý, đối phó với Bạch Liên Hoa cần phải dùng biện pháp gì?

Đương nhiên là làm một đóa hoa còn trắng hơn cả Bạch Liên Hoa rồi.

Lam Tuyết điều chỉnh trạng thái bản thân lại, lập tức bắt đầu diễn.

“Nhưng mà… rõ ràng là Tiêu Nguyệt tỷ tỷ chủ động muốn giúp muội mua quần áo mà.”

Lam Tuyết cất giọng ngại ngùng, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn giọng nói ngọt ngào vốn có của nguyên chủ, khiến cho người ta nổi cả da gà.

Tiêu Nguyệt nghe đến giọng nói vừa ngọt ngào mềm yếu lại nhu nhược của Lam Tuyết, cả người càng thêm mềm nhũn.

Loại cảm giác này giống như là cuộn ở trong bông, cảm giác cả người mềm mại êm ái.

“Mới vừa rồi Tiêu Nguyệt tỷ tỷ đột nhiên tới đây trả lời ta, nói là tất cả quần áo bên trong Tú Xuân Các này ta cứ tùy ý lựa chọn… Xem ra là do cái quần Thạch Lựu này quá mắc, cho nên tỷ tỷ không nỡ đúng không?” Lam Tuyết vừa nói vừa khóc nức nở.

Nàng khóc nức nở một hồi mới phát hiện mình khóc không được, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ véo mu bàn tay của mình một cái.

Mu bàn tay bị véo mạnh, siêu đau nha.

Vừa rồi Lam Tuyết bởi vì sốt ruột nên đã véo rất mạnh, lúc này nước mắt đã tuôn trào ra.

Một đôi mắt ngấn nước long lanh chớp chớp, gợn sóng lăn tăn, khiến cho người ta vừa nhìn đã sinh lòng yêu mến.

“Ban đầu muội đâu dám làm như vậy, nhưng Tiêu Nguyệt tỷ tỷ cười lên rất là xinh đẹp. Muội lại chưa từng gặp được người nào vừa xinh đẹp vừa thiện tâm như vậy, nên mới cảm thấy lâng lâng… muội cũng chưa từng nhìn thấy quần áo nào vừa mềm mại lại xinh đẹp đến thế… Có điều, thật ra muội muốn mua cái quần Thạch Lựu này là để tặng cho Tiêu Nguyệt tỷ tỷ.”

Tiêu Nguyệt ở trong nguyên văn tâm tư tinh tế cẩn thận lại thích suy nghĩ nhiều, lúc ở trong tràng diện đối đầu với nữ chủ thường xuyên bởi vì trong đầu bản thân suy nghĩ quá nhiều, chưa chiến đã thua.

Lam Tuyết định dùng thử cái khuyết điểm này của Tiêu Nguyệt.



Dù sao cũng là nàng ta khoe khoang khoác lác, cứ để cho nàng ta tự mình tưởng tượng cao siêu đi.

“Muội thấy Tiêu Nguyệt tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp, cũng cảm thấy tỷ tỷ rất hợp với chiếc váy này, nhưng muội lại không có đủ tiền mua, thấy tỷ tỷ chủ động giúp muội, nên muội mới định mượn hoa hiến Phật…”

Lam Tuyết bắt đầu kết hợp với tiểu thuyết mà bản thân đã từng đọc kiếp trước nói bừa, nịnh nọt 360 độ hoàn mỹ không góc chết.

Mục đích chính là để cho Tiêu Nguyệt cảm thấy vừa giật mình, vừa áy náy, lại vừa vui vẻ.

Vóc người Lam Tuyết gầy yếu, mặt mày xinh đẹp đáng yêu, một đôi mắt trong veo như nước rơi lệ làm cho người ta cảm thấy vô cùng thương tiếc. Những người đứng về phía Tiêu Nguyệt ban đầu cũng bắt đầu từ từ dao động.

“Ôi, tiểu muội muội này thật là đáng thương.”

“Lòng của tiểu muội muội này vậy mà lại lương thiện như thế, trước đó chúng ta đã hiểu lầm muội ấy rồi.”

“Nói đến cùng cũng là một người đáng thương, cằm nhọn như vậy, mặc dù cái quần Thạch Lựu này rất đắt… hay là mấy người chúng ta gom tiền lại mua cái quần Thạch Lựu cho tiểu muội muội này đi.”

Những người vừa rồi ghét bỏ Lam Tuyết cũng bắt đầu tự trách.

Tiểu muội muội này đáng yêu như vậy, những lời bọn họ đã nói vừa rồi còn không biết có bao nhiêu đau lòng đâu…

Không ngờ tiểu cô nương này muốn mua cái quần Thạch Lưu kia là vì luôn nghĩ muốn lấy lòng Tiêu Nguyệt, thật là làm khó cho nàng.

“Ôi, muội cái người này…” Tiêu Nguyệt được khen xém chút nữa đã bay bổng lên, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lộn xộn.

Ánh mắt tiểu cô nương trước mặt sáng lên, nốt chu sa đỏ ửng trên trán lộ ra càng thêm kiều diễm, trong mắt hoàn toàn là vẻ nghiêm túc, không hề có một chút dối trá.

Tiêu Nguyệt nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Lam Tuyết, nghe lời khen mềm mại ngọt ngào kia, gần như đã sắp sửa đầu hàng.

Đã từng có rất nhiều kẻ khen ngợi nàng ta, những tất cả bọn họ lại không hề chân thành tha thiết như tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu ở trước mắt này.



Tiểu cô nương trước mặt là toàn tâm toàn ý khen ngợi nàng ta, ngưỡng mộ nàng ta, thậm chí còn muốn mua cái quần Thạch Lựu giá trị ngàn vàng kia cho nàng ta!

“Tiêu Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có thẻ tha thứ cho muội được không?” Sau khi dừng lại nửa khắc, Lam Tuyết lại nói tiếp.

Đến đây, để xem sen của ai trắng hơn!

các bạn đang đọc truyện tại truyenhdt.com của editor Mandala, hãy ghé trang chính để ủng hộ edit tiếp

Sau khi Lam Tuyết nói xong mấy lời này lại mỉm cười với Tiêu Nguyệt, con ngươi đong đầy nước mắt khẽ chớp chớp, nước mắt trong suốt lập tức xuôi theo gương mặt nhỏ gầy kia chảy xuống, cả khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều làm cho ngươi ta cảm thấy đau lòng.

Thiếu nữ trước mặt còn trân quý hơn cả vàng, mỉm cười rơi lệ như vậy, người qua đường ai nấy đều phải đau lòng, chứ đừng nói chi là Tiêu Nguyệt ở gần quan sát.

“Những thứ này, tất cả đều cho muội.” Tiêu Nguyệt hít sâu một hơi, móc bạc ở trong ngực ra nhét vào trong lòng Lam Tuyết, còn chưa quay đầu lại đã rời đi.

Tía Tô ở bên cạnh: ?

“Ngươi cái đồ tiểu ăn mày này, lại còn chọc cho tiểu thư nhà ta tức giận bỏ đi!” Tía Tô không có cảm xúc gì, chẳng qua chỉ cảm thấy tiểu ăn mày ở trước mặt này lòng dạ quá mức độc ác, chỉ nói dăm ba câu đã chọc cho tiểu thư nhà nàng ta tức giận bỏ đi.

Phải biết rằng tiểu thư nhà nàng ta mỗi thời mỗi khắc đều xây dựng hình tượng tiểu tiên nữ, chưa bao giờ dễ dàng tùy tiện bỏ đi, lần trước người đã ép tiểu thư phải tức giận rời đi chính là Khang Nhạc công chúa.

“Ta không có chọc giận tỷ ấy.” Lam Tuyết cũng rất lấy làm lạ, nàng đã chuẩn bị tốt sách lược đối đầu với Bạch Liên Hoa, Bạch Liên Hoa đột nhiên rời đi thế này khiến cho nàng cũng rất hoang mang.

“Tiểu thư nhà ta tức giận bỏ đi mất rồi, ngươi cái đồ tiểu ăn mày này, cút đi cho ta!” Tía Tô thấy Lam Tuyết còn đang phủ nhận, lập tức nắm tay Lam Tuyết kéo đi ra ngoài.

“Đau quá!”

Khí lực của Tía Tô rất lớn, siết chặt đến nổi in dấu lên cổ tay Lam Tuyết. Đọc truyện tại truyenhdt.com chấm com.

Vừa rồi Lam Tuyết vì muốn làm cho bản thân khóc nên đã cố ý véo tay mình một cái, bây giờ vừa bị Tía Tô siết một chút, lập tức đau giống như là bị kim đâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »