Chương 1

CHƯƠNG 1

Tháng năm kinh thành thời tiết nóng bức, trên đường người đi bộ thưa dần.

Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của lão phu nhân phủ Lễ Bộ Thượng Thư, toàn bộ kinh thành đều đến để chúc mừng.

Chức Lễ Bộ Thượng Thư ở trên triều nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sở dĩ người đến đông đúc như vậy cũng bởi vì Lễ Bộ Thượng Thư chính là con rể của Thừa Tướng đương triều, tỷ tỷ còn là quý phi đang được hoàng thượng sủng ái nhất.

Trong sân vô cùng náo nhiệt, người hầu bưng điểm tâm liên tục qua lại.

“Thật sự xúi quẩy, ngày đại hỉ lại bắt ta đi mang một kẻ ngu tới đây.”

Một bà tử bên miệng có nốt ruồi lớn mở mồm liên miên cằn nhằn, đem một tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu nhét vào cửa nhỏ ở sân, sau đó liền lẫn mất vào đám người.

Tiểu cô nương bất quá độ chừng mười sáu tuổi, tóc đen rối tung, làn da trắng nõn, giữa trán điểm một nốt chu sa màu đỏ nhạt, đích thực mỹ nhân linh động.

Nàng một thân quần áo cũ kỹ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, ngoan ngoãn đứng ở cửa ra vào, một đôi mắt to chớp chớp, ngơ ngác nhìn vào trong sân.

Vốn là một bộ dáng đáng yêu, chẳng qua trên mặt lại biểu lộ vô cùng ngây ngốc.

Đột nhiên, tiểu cô nương đóng lại tầm mắt. Lần nữa mở ra, biểu lộ trên mặt lập tức thay đổi.

“Cái này Lam gia tam tiểu thư mặc dù là cái đại ngốc, nhưng hời hợt cũng tốt, bộ dáng so với nhị tiểu thư Lam Nhụy còn đẹp hơn vài phần.”

“Cái này tam tiểu thư không phải vài ngày trước vừa bị rớt xuống hồ ư, có thể hay không bị ngu hơn rồi?”

“ai, tam tiểu thư kể từ khi mẹ đẻ bỏ đi về sau cũng không có ai quản chuyện của nàng.”

Nghe những tiếng nghị luận xung quanh, Lam Tuyết sửng sốt.

Nàng không phải đột tử do tăng ca thức đêm sao? Như thế nào đến một chỗ như vậy.

Trong sân trồng đầy liễu quỳnh hoa, gió thổi qua liền lả tả rụng xuống, như là hoa tuyết bay đầy trời.

Quỳnh hoa vạt áo trứ yến hôij, những người mặc cung trang cổ đại nâng ly cạn chén, nói cười oanh oanh yến yến.

Đầu của nàng đột nhiên đau xót, ký ức không thuộc về nàng mãnh liệt tuôn ra, làm nàng lập tức minh bạch tình cảnh của mình.

Nàng lúc nhàn hạ đã từng xem qua một quyển sách tên là “Vô cùng sủng ái” , mà nàng ở bên trong, đã xuyên thành một cái nữ xứng pháo hôi vận mệnh vô cùng thê thảm.

Đây là một quyển ngọt sủng văn.

Nguyên chủ là một kẻ đần, bị tỷ tỷ lợi dụng đi ngáng chân nhân vật chính, gây ra những việc vô pháp vô thiên như xô nữ chính xuống hồ, thời điểm đi săn mùa thu lại làm cho ngựa của nữ chính chấn kinh,...

Cuối cùng lại chết đói trong cái sân nhỏ bẩn thỉu.

Nguyên chủ đúng là một kẻ đần, nhưng nàng Lam Tuyết lại không phải.



May mắn hết thảy vẫn còn chưa có phát sinh, còn kịp.

Vì không làm cho kẻ khác sinh nghi, Lam Tuyết quyết định trước hết cứ giả ngu, đợi đến lúc thời cơ thích hợp lại khôi phục “bình thường”

Nàng kiếp trước cũng chỉ là một nữ tử bình thường, không hề muốn bị cuốn vào cốt truyện vừa phức tạp vừa nguy hiểm như vậy, hiện tại sự tình nàng muốn làm duy nhất chính là ly khai khỏi phủ Thượng Thư.

Phủ Thượng Thư không chỉ có nữ xứng ác độc nhất toàn văn, mà còn có nam chính, nếu như dùng tiêu chuẩn game để mà nói, cái kia chính độ khó cấp Địa Ngục.

Bất quá nàng là một nữ hài tử muốn tại nơi này bên ngoài một mình sinh tồn quả thực độ khó có thể so với lên trời, Lam Tuyết chỉ có thể chờ thời cơ thích hợp để ly khai.

Trong lòng quy hoạch rõ lộ tuyến về sau, Lam Tuyết tạm thời yên lòng.

Thời tiết có chút nóng, nàng thổi thổi tóc trên trán, tìm một cái địa phương không ai để mắt ngồi xuống.

Không biết có phải hay không bởi vì nguyên nhân bàn lớn, lại bị cây cối ngăn trở, trên bàn chỉ có một mình nàng, đồ ăn cũng bày rất ít. Lam Tuyết cũng lười ở trước mặt người khác tiếp tục giả ngu, nàng cầm đũa bắt đầu ăn.

Nguyên chủ không biết bị bỏ đói hết bao nhiêu ngày, bụng vừa đói vừa đau nhức.

Có thể là do bàn bị thân cây che chắn, bên này cũng không ai tiến đến, Lam Tuyết vui vẻ chính mình được ăn một bàn lớn đồ ăn.

Trong sân vô cùng náo nhiệt, ăn uống linh đình, Lam Tuyết ở dưới cái bàn lớn bên cạnh đại thụ ăn đến vui vẻ, thậm chí còn muốn bỏ bao mang về.

Xa xa, một nữ tử cẩm y hoa phục chứng kiến nàng ngồi ăn dưới tàng cây cười khinh miệt.

“Kẻ ngu này tại sao lại ở đây?”

Lam Nhụy vuốt tóc, hỏi nha hoàn bên cạnh.

“Là Đại công tử cho người mang biểu tiểu thư tới” Tiểu nha hoàn do dự trong chốc lát mới trả lời.

“Đại ca lại để cho đồ ngốc kia tới làm gì?” Quả nhiên, Lam Nhụy lập tức nhăn mày, nhấc váy hướng Lam Tuyết đi tới.

Nàng ghét nhất chính là kẻ ngu này

Rõ ràng là một kẻ đần, đại ca lại đối với nàng ta chiếu cố nhiều hơn một chút.

Mỗi lần nàng muốn khi dễ ả ta lại có đại ca che chở. Hôm nay đại ca lại để cho kẻ đần này đến trên thọ yến, nàng lại càng muốn nhục nhã ả.

Bên người Lam Nhụy tụ tập không ít nữ tử tới tham gia thọ yến, một đám tiểu thư xinh đẹp tụ họp cùng một chỗ giống như một đám hoa kiều diễm, đại bộ phận người trẻ tuổi tài tuấn ánh mắt cũng lần theo chỗ bọn họ, tự nhiên cũng nhìn thấy Lam Tuyết ngồi ở gốc cây.

“Cô gái này sinh ra thật là xinh đẹp! Nhìn xem tuổi cũng không lớn lắm, trưởng thành tuyệt đối là một cái dung mạo hại nước hại dân.”

“Dung mạo như vậy so ra còn vượt đệ nhất mỹ nhân kinh thành Tiêu Nguyệt nha?”

“Kinh thành từ lúc nào có nữ tử xinh đẹp như vậy?”



Người xung quanh lại bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, cũng đều là sợ hãi thán phục trước dung mạo của Lam Tuyết.

Lam Nhụy còn đang tốt đẹp bị tiếng nghị luận làm cho sắc mặt dần trở nên khó coi, nàng vốn là ôm tâm tư muốn nhục nhã Lam Tuyết, không nghĩ tới đột nhiên bị đoạt đi danh tiếng.

“Lam Tuyết” Lam Nhụy cười dịu dàng đi đến trước mặt Lam Tuyết, nàng tuy có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng nàng có người chống lưng a, “Bệnh ngốc của muội có khá hơn chút nào không?”

Lam Nhụy những lời này nhìn như quan tâm, kỳ thực là châm chọc.

Rất xinh đẹp lại có thể thế nào?

Còn không phải chỉ là một kẻ ngu.

“Ồ, xinh đẹp như vậy mà lại là một cái kẻ ngu?!”

“Ta nhớ ra rồi! Tam tiểu thư phủ Lễ Bộ Thượng Thu không phải là một cái kẻ ngu ư!”

Người xung quanh nhao nhao lắc đầu thở dài.

Lớn lên đẹp mắt thì thế nào, trong nhà cũng không thể nuôi dưỡng một cái kẻ ngu a, lỡ như sinh đứa bé ra cũng ngu luôn thì sao?

Lam Tuyết không có đáp lời, như là không nghe thấy tiếp tục ăn cơm.

Lam Nhụy đã nghe được những lời nghị luận xung quanh, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.

Nàng nhặt một mảnh lá cây ở bên cạnh Lam Tuyết nói: “Tiểu muội nhà ta từ nhỏ đã si ngốc, ta đây làm tỷ tỷ vẫn phải một mực chiếu cố nàng.”

Lam Nhụy thò tay muón sờ sờ đầu Lam Tuyết, nhưng bị nàng né tránh.

Nghe lam Nhụy diễn trò, Lam Tuyết nhếch miệng.

Cái Lam Nhụy này rõ ràng là trợn mắt nói lời bịa đặt, nếu như nói Lam Nhụy một mực chiếu cố nguyên chủ, nguyên chủ ăn mặc cũ nát, mỗi ngày ăn không đủ no, một cây trâm cũng không có là do chính tay nàng ta chiếu cố ư?

“Ta đem cái lá rụng này cho nàng, nếu như nàng ăn hết vậy nói rõ tiểu muội như cũ vẫn còn ngu dại, nếu không ăn có lẽ bệnh tình của muội muội đã tốt lên rồi.”

Lam Nhuy đem lá rụng còn dính nước bùn đặt ở trong chén của Lam Tuyết nói: “Lam Tuyết, đây là tỷ tỷ đưa đồ ngon cho ngươi, ngươi nhanh ăn đi.”

Lam Nhụy cười cười.

Trong hội trường khách nhân hầu như đều nhìn lại đây, bọn hắn thuần túy chỉ là muốn xem náo nhiệt, đồng thời cũng rất tò mò.

Tam gia Lam tiểu thư thật sự ngốc đúng như lời đồn ư.?

Trong nội tâm âm thầm thương hại Lam Tuyết, Lam Nhụy có ngoại công là Thừa Tướng đại nhân, nàng ta ở kinh thành nổi tiếng kiêu căng, chống lại Lam Nhụy, kết cục của Lam Tuyết sẽ rất thê thảm.

Lam Nhụy nhìn đám tiểu tỷ muội nở nụ cười, mỗi cái đều giống như một đóa hoa.

Lam Tuyết để đũa xuống, lại dùng đũa gắp lấy lá cây trong chén.