Chương 7: Khi nào nam nhân nhà ngươi về?

Làm kẹo bằng cao lương, Hồ Thu Yến chưa từng nghe thấy – nông thôn Đông Bắc không thiếu nhất chính là cao lương, nếu thật sự làm được, người biết làm đã sớm phát tài rồi.

"Ngoài cao lương, còn phải dùng ngô và củ cải đường, chờ con làm xong sẽ mời Thu Yến thẩm thẩm nếm thử."

"Vậy ta chờ mong." Hồ Thu Yến không mấy tin tưởng, cũng không nỡ dập tắt nhiệt huyết của Thu Hoa Niên.

Nàng cho rằng Thu Hoa Niên bị Triệu thị và Phúc Bảo chọc tức, mới cố chấp so cao thấp về chuyện kẹo, thử làm vài ngày không được sẽ bỏ cuộc, dù sao cao lương cũng không đáng tiền, làm hỏng cũng có thể ăn như lương thực, không lãng phí.

Thu Hoa Niên lấy hai quả trứng gà đưa cho Hồ Thu Yến, "Thẩm thẩm vất vả rồi, hai quả trứng này thẩm mang về cho bọn nhỏ ăn."

Lúc đó Thu Hoa Niên sợ nhà Bảo Tuyền miệng thì đồng ý nhưng lại không đưa đồ, nên đã nhờ lý trưởng phái người đi cùng để lấy, nhờ người ta chạy một chuyến, dù sao cũng phải cho chút lợi lộc.

Hồ Thu Yến từ chối vài lần rồi mới bỏ trứng vào giỏ, nét mặt càng thêm tươi cười, Hoa ca nhi vừa đẹp trai lại chu đáo, thảo nào Lý tẩu tử lúc còn sống lại thương cậu như vậy.

"Hoa ca nhi, thẩm hỏi ngươi một chuyện, nam nhân nhà ngươi khi nào thì về?"

"…"

Thu Hoa Niên nghe thấy bốn chữ "nam nhân nhà ngươi" trước mặt, suýt bị sặc, phải một lúc sau mới hoàn hồn.

Tuy cậu đúng là thích nam nhân, nhưng cũng không phải nam nhân nào cũng được.

Kiếp trước cậu trẻ tuổi tài giỏi, lại còn đẹp trai tính tình tốt, nam nhân theo đuổi cậu có thể xếp thành một vòng, trong đó không thiếu người điều kiện tốt, nhưng cậu lại chẳng để ý đến ai, chỉ chuyên tâm vào công việc và quay video.

Kiếp này vừa bắt đầu đã được "phát" cho một người chồng, Thu Hoa Niên không phản cảm với chuyện này, nhưng cũng sẽ không tùy tiện chấp nhận.

Cậu xem đối phương như Cửu Cửu, Xuân Sinh, là trách nhiệm tiếp nhận từ nguyên chủ, dự định sau này sẽ tìm cách "bồi thường" cho đối phương một người vợ thích hợp, còn cậu, xem như huynh đệ mà đối xử là được.

Nếu Đỗ gia đại lang không thể nói chuyện được, nhất quyết cưỡng cầu, cậu cũng có cách thoát thân.

"Nghe nói có một đoạn đường quan đạo từ kinh thành về đây bị hư hỏng, nên bị trì hoãn một thời gian, chắc khoảng nửa tháng nữa." Thu Hoa Niên nhớ lại.

Hơn hai tháng trước, Lý quả phụ bệnh nặng, cuối cùng không gắng gượng được nữa, nhờ người gửi thư cho con trai cả đang ở kinh thành để hắn trở về, nhưng bệnh nặng không đợi người, thư gửi đi chưa được mười ngày, Lý quả phụ đã qua đời.

Người phụ nữ cả đời vất vả vì gia đình và con cái này, trước khi nhắm mắt xuôi tay đã dặn dò mọi việc rõ ràng, mệt mỏi nhưng thanh thản nhắm mắt.

Nguyên chủ đau buồn khôn xiết, chỉ đành vừa nhờ người gửi thư báo tin cho trưởng tử nhà họ Đỗ ở kinh thành, vừa lo liệu tang lễ cho Lý quả phụ.

Mấy ngày trước, thư hồi âm của trưởng tử nhà họ Đỗ cuối cùng cũng đến, nhưng lại mang đến tin dữ là thầy của hắn bị bắt giam, hắn bị giam giữ mấy tháng, gần đây mới lấy cớ về quê tế mẫu mà thoát khỏi kinh thành.

"Sắp về là tốt rồi, nhà các ngươi toàn người nhỏ tuổi, có thêm một nam nhân trưởng thành sẽ tiện hơn nhiều, nửa tháng nữa vừa kịp vụ xuân canh năm nay."

Không thi khoa cử được, thì làm ruộng cũng có ích.

Thu Hoa Niên thấy Hồ Thu Yến có vẻ do dự, hình như còn điều muốn nói, liền đoán, "Thẩm thẩm tìm đại lang nhà ta có việc gì sao?"

Chồng cậu gì đó, đánh chết cậu cũng không gọi ra miệng được!

"Cái đó, nam nhân của ngươi trở về rồi, cũng phải tìm việc làm ăn, nếu hắn định mở lớp dạy học tư thục trong làng, ta muốn nhờ hắn dạy vỡ lòng cho con trai ta, Vân Khang."

Thu Hoa Niên trong lòng đã rõ, thời buổi này việc học hành tốn kém vô cùng. Thôn Đỗ Gia tuy có điều kiện khá giả hơn so với các thôn xóm lân cận, nhưng trong làng lại không có trường tư thục nào cả. Trẻ con trong làng muốn khai tâm, gần nhất là phải đến trường tư thục của một lão tú tài ở trên trấn.

Từ thôn Đỗ Gia đến trấn trên, đi xe bò mất nửa canh giờ, đi bộ mất một canh giờ, cũng không tính là xa lắm. Nhưng trẻ con tuổi khai tâm chưa thể tự mình đến trường, nhất định phải có người lớn đưa đón. Nông vụ bận rộn, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy?

Hồ Thu Yến nghĩ, Đỗ đại lang dù sao năm xưa cũng là thần đồng được đại nho coi trọng, du học nhiều năm ở kinh thành, cho dù tiền đồ đã đứt đoạn, nhưng học thức vẫn còn đó.

Nếu sau này hắn mở trường tư thục trong làng, việc khai tâm cho Vân Khang nhà mình chẳng phải vừa tiện lại vừa tiết kiệm sao?

Sau khi chuyện Đỗ đại lang về làng truyền ra, Hồ Thu Yến đã có ý định này. Chỉ là lúc ấy tang sự của Lý quả phụ mới xong, nàng không tiện đến nhà hỏi thăm, hôm nay mới tìm được cơ hội.

Nếu không có việc cần nhờ vả, nàng cũng sẽ không ân cần đến mức tự tay làm thịt gà rồi mới mang sang.

Thu Hoa Niên nghe rõ ngọn ngành, nhưng không vội vàng đồng ý, "Chuyện này còn phải đợi đại lang về rồi xem ý hắn thế nào, trong thư hắn không nhắc đến chuyện mở trường tư thục, ta không dám nói bừa."