Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Cuồng Công Việc Xuyên Thành Tiểu Phu Lang Của Trạng Nguyên

Chương 6: Nhờ vả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi ổn định cuộc sống, cậu đăng video chia sẻ cuộc sống nông thôn của mình trên mạng, trở thành một blogger chuyên về cuộc sống điền viên.

Trong thời gian này, vì tư liệu quay video, cậu đã luyện được mười tám môn võ nghệ, còn mang theo nông sản của làng cùng nhau nổi tiếng, giúp không ít người dân nghèo khó trở nên giàu có, được chính quyền địa phương trao tặng bằng khen “Người mẫu mực trong công cuộc xóa đói giảm nghèo”.

Bây giờ, sau khi xuyên không đến thời cổ đại, những kỹ năng vốn chỉ dùng trong video lại thực sự trở thành kỹ năng mưu sinh của cậu.

Trong lòng tính toán vài lần, càng cảm thấy việc này khả thi, Thu Hoa Niên không ngồi yên được nữa.

Cậu vốn là người hành động dứt khoát, nói được làm được, từng vì đáp trả antifan, một mình livestream nửa tháng gặt mười mẫu lúa mì, được fan hâm mộ tôn xưng là “Vua chăm chỉ số một của mảng đời sống”.

Thu Hoa Niên lấy từ trong kho ra một cái chậu gỗ lớn đường kính hơn một mét, đổ nửa chậu nước, lại lấy từ bếp lò ra một nắm lớn tro bếp, cho vào gáo khuấy tan, chỉ đổ phần nước trong bên trên vào chậu gỗ lớn.

Cửu Cửu và Xuân Sinh tò mò chạy ra, "Hoa ca ca, huynh định làm gì vậy?"

"Làm kẹo cho hai đứa ăn." Thu Hoa Niên mỉm cười đáp.

Kẹo? Cửu Cửu nuốt nước miếng, nhưng không hiểu tại sao làm kẹo lại cần nhiều nước và tro bếp đến vậy.

Xuân Sinh lo lắng nhíu mày, khuôn mặt tròn xoe như bánh bao, sợ Hoa ca ca bị làm sao.

Thu Hoa Niên xắn tay áo, lấy từ trong vại ra hẳn hai đấu cao lương, ngâm vào chậu nước, hai tay đưa vào vo sạch rồi dàn đều.

"Hoa ca ca... đây là làm kẹo sao?" Xuân Sinh há hốc mồm.

"Làm kẹo." Thu Hoa Niên cười tủm tỉm gật đầu, cố ý chưa giải thích.

Trêu trẻ con, thú vị, trêu trẻ con ngoan ngoãn lại xinh xắn, càng thú vị hơn.

Thu Hoa Niên còn muốn trêu thêm vài câu, ngoài sân bỗng vang lên tiếng gõ cửa, cậu đứng dậy phủi tay ra mở cửa, thì ra là nhà Bảo Thiện được lý trưởng phái đến lấy tiền bồi thường.

"Làm phiền thẩm thẩm rồi, thẩm thẩm vào nhà ngồi." Thu Hoa Niên mở cửa mời.

Đỗ Bảo Thiện là một trong số những người trẻ tuổi nhất trong hệ chữ Bảo của làng Đỗ Gia, vợ hắn năm nay chưa đến ba mươi tuổi, mày nhỏ mắt phượng, cười lên trông thật thân thiện và tươi tắn.

"Chồng ta và cha công của ngươi là anh em họ hàng, hai nhà mình thân thiết, đừng khách sáo. Nhà mẹ đẻ ta họ Hồ, ngươi cứ gọi ta là Hồ thẩm thẩm."

Thu Hoa Niên lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, tìm ra mối quan hệ họ hàng này, phát hiện hai nhà ở trong làng quả thực có phần thân thiết, nhưng cũng không phải quá gần gũi.

Chủ yếu là Lý quả phụ những năm gần đây không thích giao du với người khác, ít qua lại với mọi người.

"Thẩm thẩm tên gì ạ?" Thu Hoa Niên cười hỏi.

"Ta? Ta tên Hồ Thu Yến."

"Vậy sau này con gọi thẩm là Thu Yến thẩm thẩm."

Hồ Thu Yến ngẩn người, trong lòng có chút cảm giác khó tả, mơ hồ cảm nhận được một chút vui mừng trong cảm giác không rõ ràng đó.

Nàng bước vào sân, đưa giỏ đồ cho Thu Hoa Niên, "Đây là chín quả trứng gà, đây là gà đã làm thịt cùng lòng mề và lông gà. Vợ nhà Bảo Tuyền keo kiệt, chọn một con gà trống già sắp đi không nổi, ta sợ bên này ngươi bận rộn không tiện, nên mang về nhà nhờ chồng ta làm thịt rồi vặt lông mới mang đến cho ngươi."

Ánh mắt nàng vô tình lướt qua chậu gỗ lớn ngâm cao lương dưới mái hiên, ồ lên một tiếng, "Hoa ca nhi, ngươi ngâm nhiều cao lương thế này làm gì? Nấu cháo thì mỗi ngày lấy một ít ngâm trước là được, ngâm nhiều quá coi chừng bị hỏng."

Thu Hoa Niên đang chờ nàng hỏi câu này.

Cậu mỉm cười đặt tạm đồ lên bếp ngoài trời, lặp lại lời vừa nói với hai đứa nhỏ, "Thu Yến thẩm thẩm, ta muốn làm kẹo cho Cửu Cửu và Xuân Sinh ăn."

"Làm kẹo? Bằng cao lương?" Hồ Thu Yến không kìm được sự tò mò.

Người dân làng Đỗ Gia thường ngày tiếp xúc được với ba loại đường, một loại là đường mía vận chuyển từ phía Nam, một cân có giá một trăm hai mươi văn, người trong làng chỉ khi đến Tết mới mua một hai lạng về ăn thử.

Một loại là kẹo mạch nha mà trẻ con thích, trong trấn có bán, làm kẹo mạch nha tốn lương thực, ba văn tiền mới mua được một que nhỏ, đủ mua một quả trứng gà.

Còn một loại phổ biến nhất, là củ cải đường đỏ trồng ven ruộng, tuy độ ngọt không bằng hai loại đường kia, ăn cũng tốn công, nhưng được cái rẻ lại nhiều, trồng bốn năm luống cất ở chỗ mát mẻ là đủ ăn cả năm.
« Chương TrướcChương Tiếp »