Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Cuồng Công Việc Xuyên Thành Tiểu Phu Lang Của Trạng Nguyên

Chương 48: Là người hiểu lý lẽ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đương nhiên Thu Hoa Niên sẽ không cầu xin cho bọn họ, "Đại nhân xử lý công bằng cho dân, ta nào có ý kiến gì, cứ làm theo lẽ phải là được."

Nghe vậy, Vương huyện lệnh cười lớn, ngược lại đánh giá cậu cao hơn mấy phần. Với tài năng của Đỗ Vân Sắt, nếu như lại có một phu lang quê mùa cục mịch ngu hiếu, thì Vương huyện lệnh khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Trong ánh hoàng hôn, Thu Hoa Niên và Đỗ Vân Sắt đánh xe bò của nhà mình trở về Đỗ Gia thôn.

Vừa đúng lúc người trong thôn làm việc xong trở về nhà, con la hoa to lớn cường tráng vừa đến đầu thôn, đã thu hút sự chú ý của mọi người, những người vốn không biết bọn họ mua la giờ cũng đều biết.

"Hoa ca nhi, con la này là nhà ngươi mua sao? Ôi chao, con la cường tráng như vậy, ít nhất cũng phải bảy tám lượng bạc chứ?"

Thu Hoa Niên cười đáp, "Trang thẩm, đây là hôm nay ta và Vân Sắt cùng nhau đến huyện thành mua, năm nay nhà ngươi làm ruộng cứ việc đến mượn."

Trang thị là hàng xóm ở cạnh nhà Thu Hoa Niên, trượng phu mất sớm, chỉ nuôi một đứa con gái đã gả chồng, hiện tại sống một mình, bà ấy mỗi khi lên núi hái rau dại, thường dẫn theo hai đứa nhỏ Cửu Cửu và Xuân Sinh cùng đi.

"Được, được." Thật ra trong tay Trang thị chỉ còn lại hai mẫu ruộng khô, nếu mệt một chút thì tự mình cày cũng cày được, nhưng loại chuyện nở mày nở mặt này đương nhiên phải đồng ý trước.

Sau khi Đỗ Vân Sắt được bằng hữu võ quan đưa về thôn một cách vẻ vang, Thu Hoa Niên càng ngày càng đảm đang, cuộc sống của cả nhà ngày càng tốt, thì việc kết giao với nhà này đã trở thành chuyện khiến người trong thôn phải ngưỡng mộ.

Hồ Thu Yến mỗi ngày chỉ tiện tay trông nom hai đứa nhỏ nhà Hoa ca nhi, đã có kẹo mạch nha ăn không hết, trong thôn ai mà không thèm muốn chứ!

Triệu thị dắt theo con trai út Phúc Bảo đi ngang qua, vẻ mặt khó chịu liếc nhìn con la hoa và chiếc xe bò chất đầy hàng hóa, không để ý đến người trong thôn chào hỏi mình, trực tiếp rời đi.

Mua la thì làm sao? Con trai Vân Kính nhà bà ta năm nay có thể thi đậu Tú tài, Đỗ Vân Sắt không thể thi khoa cử nữa rồi, một tên ăn bám thì lấy gì ra so với con trai bà ta!

Đại nhi tức Ngụy Lựu Hoa gánh gánh hàng trên vai cười với mọi người xung quanh, vội vàng đuổi theo bước chân của bà bà.

Nhìn thấy nhà Hoa ca nhi đã mua la, Ngụy Lựu Hoa càng thêm tin tưởng rằng đi theo Hoa ca nhi làm việc chắc chắn không sai, nàng nghĩ thầm phải nhanh chóng tìm cơ hội về nhà mẹ đẻ một chuyến, giải quyết chuyện củ cải đường cho xong.

Trước khi ra ngoài, Thu Hoa Niên đã đưa chìa khóa cho Cửu Cửu, phòng ngừa bọn nhỏ muốn lấy đồ gì mà không vào nhà được.

Về đến cửa nhà, Thu Hoa Niên bất ngờ phát hiện cửa sân đang mở, bên trong có tiếng người nói chuyện, mở cửa ra xem, thì thấy Cửu Cửu và Xuân Sinh đã về rồi, vải bọc ngoài của chăn đệm được tháo ra lúc sáng đang được phơi trong sân.

"Thu Yến thẩm sáng nay muốn ra bờ sông giặt quần áo, bọn đệ về nhà lấy vải, giặt cùng với thẩm ấy."

Vải được giặt lúc sáng, phơi trong sân cả ngày, đã gần khô rồi.

"Cửu Cửu và Xuân Sinh thật giỏi!" Thu Hoa Niên không ngờ hai đứa nhỏ lại cho cậu một bất ngờ như vậy.

"Bọn đệ đã lớn rồi, có thể giúp Hoa ca ca làm việc rồi!" Xuân Sinh ưỡn ngực nhỏ.

Cửu Cửu cũng nhỏ giọng nói, "Sau này ca ca không cần đưa bọn muội đến nhà Thu Yến thẩm nữa, con gái trong thôn bằng tuổi muội đã là lao động rồi, Tồn Lan nhà tộc trưởng mỗi ngày đều giúp nhà làm việc may vá đấy!"

Thu Hoa Niên mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ, cảm thấy mệt mỏi cả ngày đều tan biến hết.

Nhân lúc trời còn chưa tối, Thu Hoa Niên lấy ruột chăn ruột nệm làm bằng bông mới mềm mại ra, đặt chúng vào giữa những tấm vải đã được giặt sạch sẽ.

Một ruột chăn có hai miếng vải, miếng vải phía trên nhỏ hơn một chút, miếng vải phía dưới lớn hơn một chút, gấp mép vải thừa ở phía dưới lên rồi khâu với miếng vải phía trên, là thành một khối hoàn chỉnh.

Thu Hoa Niên vừa khâu được mấy mũi, đã bị Cửu Cửu nhìn không nổi mà giật lấy kim chỉ.

"Hoa ca ca, để muội khâu cho."

Hoa ca ca cái gì cũng biết, nhưng nhiều năm rồi không làm việc này, mũi kim sắp xiên thành con rết rồi!

Thu Hoa Niên chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn Cửu Cửu luồn kim khéo léo, nhanh chóng khâu xong tám chiếc chăn đệm, trong lòng hiện lên vô số biểu tượng cảm xúc mèo khóc.

May vá quả thực là một trong số ít kỹ năng sống mà cậu chưa từng thử qua ở kiếp trước, bởi vì có máy khâu, cho dù thỉnh thoảng cậu có cần khâu vá gì đó, cũng không cần phải khâu tay, bây giờ xuyên không đến thời cổ đại, cậu hoàn toàn luống cuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »