Chương 39: Cùng đi lấy nước

Người thôn Đỗ Gia đều lấy nước đổ vào chum rồi uống trực tiếp, nhưng để an toàn, Thu Hoa Niên vẫn đun sôi nước mỗi lần, để nguội trong ấm trà lớn mua riêng rồi mới uống.

Đỗ Vân Sắt cúi người múc đầy nước vào thùng, xách lên để bên bờ, toàn bộ quá trình không để Thu Hoa Niên nhúng tay vào, Thu Hoa Niên nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của hắn, nhớ đến việc bây giờ mình xách hai thùng nước còn thấy khó khăn, có chút chua xót.

Kiếp trước sức lực của cậu cũng không tính là nhỏ, kiếp này xuyên thành ca nhi, trực tiếp giảm một nửa, chỉ cần làm việc nhiều hơn một chút là toàn thân đau nhức.

Điều này khiến một vị blogger từng nổi tiếng là "cuồng làm việc" rất không hài lòng.

Tuy nếu đi hỏi Mạnh Viên Lăng, Hồ Thu Yến, Mạnh Phúc Nguyệt hoặc bất kỳ người nào biết Thu Hoa Niên đã làm những gì những ngày này, bọn họ nhất định sẽ đồng thanh nói, Hoa ca nhi đã là tiểu ca nhi trẻ tuổi siêng năng cần cù nhất mà họ từng thấy rồi.

"Đang nghĩ gì vậy?" Đỗ Vân Sắt phát hiện Thu Hoa Niên đang nhìn mình chằm chằm.

Thu Hoa Niên cười cười, "Huynh làm việc rất thành thạo."

Tuy Đỗ Vân Sắt xuất thân từ nông thôn, nhưng dù sao cũng đã ra ngoài gần mười năm rồi, Thu Hoa Niên không ngờ hắn có thể nhanh chóng làm quen với công việc đồng áng như vậy.

"Tính tình của thầy như mây bay gió thoảng, lúc đi theo thầy du lịch, thôn xóm hoang vu, quán trọ dã ngoại, phong trần mệt mỏi, tất cả những việc vặt đều là ta lo liệu trước sau." Đỗ Vân Sắt nhìn cổ tay nhỏ gầy của tiểu ca nhi nhà mình, "Sau này việc nặng cứ giao cho ta làm, đừng để đệ mệt mỏi."

Thu Hoa Niên tặc lưỡi, cậu vốn tưởng rằng "du học" của Đỗ Vân Sắt chỉ là đi làm thêm kiếm tiền, không ngờ vậy mà còn bao gồm cả hình thức sinh tồn nơi hoang dã và thử thách sinh tồn, nghĩ đến việc Đỗ Vân Sắt rời nhà lúc mới mười tuổi, Thu Hoa Niên có chút đau lòng.

"Huynh du học là vì cái gì?" Thu Hoa Niên buột miệng hỏi.

Đỗ Vân Sắt đặt thùng nước xuống, đứng thẳng người trong ánh bình minh, thân hình thẳng tắp như cây trúc, hắn nghiêm túc và kiên định nói, "Tu thân, tề gia, rồi sau đó..."

"... Trị quốc, bình thiên hạ." Thu Hoa Niên giúp hắn nói tiếp nửa câu sau.

Cậu nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, khí chất như ánh mặt trời mới mọc, đột nhiên trong lòng hơi nóng lên, dấy lên vài phần phấn khích và mong đợi.

Cậu muốn xem xem, Đỗ Vân Sắt hiện chỉ là một thân áo vải thô liệu có thể làm được những gì hắn nói hay không!

Trên đường về, Đỗ Vân Sắt một mình gánh hai thùng nước, Thu Hoa Niên không giúp được gì, chỉ có thể tay không đi theo bên cạnh.

Bên sông nhỏ, họ gặp Hồ Thu Yến và một số phụ nữ, ca nhi trong thôn, đều là đến lấy nước.

"Hoa ca nhi cuối cùng cũng được hưởng phúc rồi, không cần tự mình xách từng thùng nước về nhà nữa."

"Sao Vân Sắt ra gánh nước mà ngươi cũng phải đi theo vậy?"

Đối mặt với những lời trêu chọc này, Thu Hoa Niên có chút ngượng ngùng, nói bừa vài câu rồi kéo vạt áo Đỗ Vân Sắt nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng của hai người, một ca nhi đã lấy chồng nhiều năm cười nói, "Dáng vẻ lôi lôi kéo kéo này, đúng là người trẻ tuổi mới gặp mặt."

"Hoa ca nhi số tốt thật đấy, nghe nhà Bảo Nhân nói, hôm qua vậy mà có một vị võ quan thất phẩm đi cùng Vân Sắt về, huyện thái gia của chúng ta cũng chỉ là thất phẩm thôi!"

"Dù không thể thi cử, dựa vào những mối quan hệ này cũng có thể tìm được một công việc tốt."

"Hơn nữa Vân Sắt thành đạt rồi cũng không quên gốc, biết thương người, nếu không hắn buông xuôi hai tay không làm gì cả, Hoa ca nhi sẽ càng vất vả hơn."

"Nếu nhà ta có một ca nhi xinh đẹp, đảm đang, tính tình tốt như Hoa ca nhi, ta cũng sẽ thương y."

Mấy người quan hệ tốt với Hồ Thu Yến ngươi một lời ta một lời trêu chọc, trên mặt những người từng nói lời khó nghe thì không được tự nhiên.

"Cố tỷ nhi, tỷ nâng thùng lên một chút đi, đừng làm đυ.c nước, chúng ta đều còn phải lấy nước nữa!"

Cô nương trẻ tuổi được gọi là Cố tỷ nhi nghe vậy vội vàng sắp xếp thùng nước, múc nửa thùng nước rồi bỏ chạy.

"Cố tỷ nhi bị sao vậy?"

"Ta nhớ chuyện thầy của Vân Sắt bị bắt vào ngục, ta nghe được từ miệng cô ta đầu tiên, chẳng lẽ là nói lung tung rồi thấy Vân Sắt về nên sợ hãi?"

Hồ Thu Yến nghe vậy trong lòng khẽ động, nhớ đến chuyện Thu Hoa Niên nhờ vả mình trước đó.

"Cố tỷ nhi là một cô nương mới đến thôn không lâu, sao lại biết những chuyện này, ta thấy cũng là người khác nói cho cô ta, cô ta thuận miệng nói thôi." Hồ Thu Yến cố ý nói.

"Mẹ của Cố tỷ nhi là cô nương gả ra từ thôn Đỗ Gia, năm ngoái qua đời, Cố tỷ nhi ở nhà không nổi nên đến thôn Đỗ Gia nương nhờ cữu cữu là Đỗ Bảo Tuyền."