Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 30: Phế vật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 31: Phế vật

Sáng hôm sau, tại Võ đài lớn của Hàn Vân thành.

Các Võ giả tử khắp nơi tập trung về đây từ rất sớm, ngồi nghẹt cả khán đài.

Khán đài trung tâm là chổ ngồi của những Trưởng lão, cao tầng của các môn phái.

Võ đài có ba Lôi đài, có thể tiến hành ba trận đấu cùng lúc.

Đến giờ khai mạc.

Tạ thành chủ, Hàn Vân thành thành chủ, đứng giữa Võ đài, cao giọng nói lớn.

“Hôm nay Hàn Vân thành tổ chức Môn phái Luận võ, đa tạ các vị bằng hữu từ xa đến đây.”

Hắn ngừng một chút lấy giọng.

“Hằng năm, Môn phái luận võ tổ chức để chọn ra những đệ tử ưu tú nhất của các môn phái. Người đoạt chức quán quân không những nhận được phần thưởng là 500 vạn Linh thạch, còn có vinh dự được tham gia tranh tài tại Anh tài Luận võ.”

“Đặc biệt, lần này có sự tham gia của Thái Huyền Thánh tông, dự đoán các cuộc tranh tài sẽ rất sôi nổi”

“Cũng không để các vị chờ lâu nữa. Tiến hành bốc thăm đấu loại”

Những Võ giả trên khán đài khi nghe đến cái tên Thái Huyền Thánh tông đều nhao nhao cả lên.

“Thái Huyền Thánh tông không phải là một cái Tam lưu tông môn hay sao? Sao lại đến đây tham gia tranh tài môn phái?”

“Nếu là đệ tử của Thái Huyền Thánh tông, quán quân năm nay khó lọt khỏi tay a”

“Những môn phái khác e là không có cơ hội a”

Còn đang xôn xao bàn luận thì chợt một đám người xuất hiện ở lối vào.

Là đám người Vương Nhất Tự.

Hắn dẫn đầu đoàn người, khoác sau lưng áo khoác da chồn, đeo kính mát, miệng ngậm một điếu thuốc, ung dung đi vào.

Theo sau là hai vị phu nhân cùng đám đệ tử.

Các Võ giả trên khán đài một mặt ngốc trệ.

“Tên kia là tên nào?”

“Nhìn phía sau hắn kìa, toàn là mỹ nữ”

“A. Thật đáng ghen tỵ”

Vương Nhất Tự hài lòng nghe đám Võ giả bàn tán.

Hắn cùng hai vị phu nhân tiến lên Trung tâm khán đài.

Đám đệ tử thì dừng ở Võ đài phía dưới.

“Là Thương sơn phái a. Lần trước Tinh Vẫn phái náo loạn Thương sơn, ta có đi xem. Ta nhận ra hắn. Hắn là Vương chưởng môn” một tên Võ giả lên tiếng.

“Thương sơn phái? Thập lưu môn phái?”

“Một thập lưu môn phái mà cũng xuất hiện khá hoành tráng đó chứ”

Vương Nhất Tự cùng hai phu nhân ngồi xuống “Xin lỗi các vị, Thương Sơn phái ta tới trễ” hắn cười cười.

Ngồi ở Trung tâm khán đài, những tên Trưởng lão, cao tầng của các phái khác, một số không để mắt tới, một số lườm hắn khinh dễ.

Ngồi ở vị trí cao nhất, Hà trưởng lão, Trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông, cùng nữ đệ tử thân truyền, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Vương Nhất Tự.

Nhưng tên nữ đệ tử kia lại chú ý xuống khu vực Võ đài, thoáng giật mình

“Là hắn? Sao lại là hắn?”

Phía dưới Võ đài, Âu Dương Kiệt cũng là ánh mắt tóe lửa nhìn về phía nữ đệ tử ấy “Là cô ta”

“Ngươi đang nhìn ai thế?” Lục Thiên Cầm hỏi hắn.

Âu Dương Kiệt cắn răng

“Người ngồi ở cao nhất Khán đài trung tâm là Trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông, là kẻ năm đó dẫn đệ tử của y đến Âu Dương gia từ hôn. Tên đệ tử đứng bên cạnh chính là....”

“Ừm. Ta hiểu rồi” Thiên Cầm âm trầm.

Sau đó truyền âm cho chưởng môn.

Vương Nhất Tự biết được thông tin, cũng truyền âm lại

“Ngươi nói cho bọn hắn, hễ gặp đệ tử của Thái Huyền Thánh tông trên Lôi đài, liền ngược bọn hắn nữa cái mạng cho bản tọa”

“Vâng”

Lục Thiên Cầm đem mệnh lệnh của chưởng môn truyền đạt lại cho sư tỷ (muội) sư đệ.

“Yooo...kia không phải là Hàn chưởng môn hay sao? Ngươi đem đệ tử đến đây để bị ngược à?” Vương Nhất Tự nhìn thấy Hàn Bá Lâm ngồi cách hắn hai dãy ghế liền giơ tay vẫy vẫy.

Hàn Bá Lâm cả giận “Ngươi...ngươi.. để rồi xem ai mới là người bị ngược”

“Xùy xùy...” Vương Nhất Tự xua xua tay.

Sau khi bốc thăm chia bảng, Môn phái luận Võ chính thức bắt đầu.

Giám khảo hô to

“Trận thứ nhất. Đệ tử Nhật Quang phái, Chiến Từ đối đầu với Đệ tử Côn Lôn phái, Lã Nhân”

“Trận thứ hai, Đệ tử Hằng Sơn Phái, Âu Dương Thành đối đầu với Đệ tử Thương Sơn phái Âu Dương Kiệt”

“Trận thứ ba, Đệ tử Kim Hà phái, Tôn Càng đối đầu với Đệ tử Trấn Tà phái, Mạc Tiên”

Vương Nhất Tự cười gian xảo

“Vừa bắt đầu đã có kịch hay để xem a”

Tên trưởng lão Hằng Sơn phái nhìn Vương Nhất Tự gắt lên

“Để ta tận mắt xem tên phế vật đó bị ngược sống chết sẽ ra sao”

Tất cả Võ giả trên khán đài nghe tuyên bố trận thứ hai, cũng là bàn luận rôm rã.

“Âu Dương Kiệt? Không phải là tên phế vật Âu Dương gia hay sao?”

“Hắn tu vi không có, kinh mạch cũng không khai thông, làm sao có thể ở đây?”

“Hắn là muốn đem thân để người khác ngược hay sao?”

“Hắn từng được xem là thiên tài, có lẽ...”

Ngồi ở đối diện khán đài Trung tâm, hai tên Trưởng lão cùng cao tầng của Âu Dương gia tộc cũng nhăn mặt.

“Hừ... tên phế vật không biết sống chết, còn dám đến đây tham gia Môn phái luận võ”

“Hắn là muốn làm bẻ mặt Âu Dương gia ta a”

“Trục xuất hắn khỏi gia tộc đúng là quyết định chính xác a”

Ngồi ở trên cao của Trung tâm khán đài, Hà trưởng lão cũng nhíu mày

“Tên phế vật đó cũng có mặt mũi đến tham gia à?”

Vương Nhất Tự lườm Hà trưởng lão một cái, âm thầm suy nghĩ ‘Ngươi đợi ở đấy cho bản tọa’

Ba trận đầu, tất cả mọi người đều tập trung vào trận so tài của Âu Dương gia nội bộ.

Thí sinh lên Lôi đài.

Ở Lôi đài chính giữa, Âu Dương Kiệt đứng đối diện Âu Dương Thành, cách xa khoảng hơn mười thước.

“Ca ca, nếu như ta có lỡ nặng tay quá, ca cũng đừng trách ta a” Âu Dương Thành nói.

Âu Dương Kiệt im lặng, không thèm trả lời.

“À không. Ngươi hiện tại đã bị trục xuất khỏi gia tộc, cũng không còn là ca ca của ta” hắn cười chế giễu.

“A Kiệt! Bản tọa cho phép ngươi ngược hắn nữa cái mạng a!” ngồi trên khán đài Vương Nhất Tự hô lớn.

Đám trưởng lão, cao tầng của Âu Dương gia nhìn Vương Nhất Tự cả giận.

Âu Dương Kiệt được chưởng môn cho phép, liền mỉm cười, ngón tay giơ về phía Âu Dương Thành “Phóng ngựa tới đây”

Lời nói này như chọc điên Âu Dương Thành.

“Bắt đầu” trọng tài hô.

“Phế vật cũng chỉ là phế vật” Âu Dương Thành hét lớn, vận khí tức thi triển một quyền lao tới Âu Dương Kiệt.

“Hổ Khiếu Long Ngâm quyền”

Âu Dương Thành là đệ tử ngoại môn của Hằng Sơn phái, Thất lưu môn phái, tu vi cảnh giới cũng là đã Nhất phẩm Võ Sư, quyền này đánh ra cũng phải đạt 11, 12 vạn cân.

Võ giả trên khán đài trầm trồ.

“Hẳn là Võ Sư a?”

“Hổ Khiếu Long Ngâm quyền là võ công trấn phái của Hằng Sơn phái. Xem ra tên kia sẽ bị ngược rất thê thãm đây”

“Hắn sao lại không di chuyển? Không lẽ tới khả năng né cũng không có”

Bành!

Âu Dương Kiệt đưa một tay ra đỡ, sắc mặt âm trầm “Đây là chiêu mạnh nhất của ngươi?”

Âu Dương Thành đổ mồ hôi “Xem quyền” liền thi triển thêm vài quyền.

Khán đài lại xôn xao.

Trưởng lão Âu Dương gia con mắt cả giận.

Âu Dương Kiệt chỉ dùng một tay đón đỡ quyền cước của Âu Dương Thành, khác nào đang khinh dễ người?

Âu Dương Thành tung ra khá nhiều quyền cước với tất cả sức lực, nhưng đều bị Âu Dương Kiệt đón đỡ bằng một tay.

Thậm chí còn không thèm nhúc nhích.

“Làm sao có thể? Ngươi chỉ là một tên phế vật thôi mà?” Âu Dương Thành nói lớn, tay run run.

“Tới phiên ta!”

Dứt lời, Âu Dương Kiệt nhanh như chớp vận thân pháp đứng trước mặt Âu Dương Thành, tay phải chụp thẳng vô mặt hắn, nhấn xuống đất.

“Nhớ kỹ! Ca của ngươi mãi mãi vẫn là ca của ngươi”

Bành!

Âu Dương Kiệt ấn Âu Dương Thành xuống đất, liền sau đó tiếp thêm mấy quyền.

Bành bành bành!

Âu Dương Thành bị đấm thẳng mặt, hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép.

“Lăn đi cho ta” Âu Dương Kiệt sút một cái đem Âu Dương Thành đá xuống Lôi đài.

“Kết thúc. Bên thắng: Thương Sơn phái, Âu Dương Kiệt” trọng tài hô.

Âu Dương Kiệt đứng đó, nhìn về phía đám Trưởng lão Âu Dương gia bằng ánh mắt lạnh lẽo

“Âu Dương gia dòng chính cũng chỉ như thế”

Tức giận đỏ mặt, trưởng lão Âu Dương gia đứng lên thét lớn “Ngươi thật là không...”

Bang!

Còn chưa nói hết câu, một viên đạn bắn tới, trượt qua lỗ tai hắn, làm rụng một mớ tóc, cắm thẳng vào phía sau khán đài.

Trưởng lão Âu Dương gia gương mặt trắng bệch.

Ngồi ở khán đài đối diện, Vương Nhất Tự giơ nóng súng Desert Eagle lên miệng thổi thổi, giọng âm trầm.

“Im lặng ngồi xuống!”

Xung quanh khán đài, các Võ giả đều là ngốc trệ.

“Hắn không phải phế vật hay sao?”

“Làm sao hắn có thể một vài quyền đã ngược một cái Võ Sư bất tỉnh?”

Lúc này Hà trưởng lão cũng nhíu mày âm thầm nói

“Không ngờ một tên phế vật như hắn cũng có thể đánh được như vậy a”

Đứng bên cạnh, Mộng Khắc Tuệ cũng đang có suy nghĩ riêng.
« Chương TrướcChương Tiếp »