Chương 1: Lại một kiếp.
“Ting! Chúc mừng chủ nhân trùng sinh thành công... lần thứ 9” hệ thống thông báo.
Dưới tán cây cổ thụ, Vương Nhất Tự hiện lên mỉm cười hài lòng.
“Hiển thị thông tin cá nhân”
Một bảng số liệu chợt hiện ra trước mắt.
“Thông tin cá nhân:
- Tên: Vương Nhất Tự
- Nghề nghiệp: chưa có
- Chức vụ: chưa có
- Môn phái: chưa có
- Cảnh giới: thần cơ cảnh đại viên mãn”
“Lại bắt đầu lại” hắn hài lòng.
Ngón tay kéo qua vị trí túi đồ kiểm tra một lượt, lướt xuống dưới, từng cái từng cái trang bị, bảo bối nhanh bỏ qua.
Góc phải phía dưới túi đồ có 1 dòng số hiển thị số tiền hiện có: 589 tỷ kim tệ.
“Ting! Phát động nhiệm vụ!
Nội dung nhiệm vụ: Thành lập môn phái, chiêu mộ đệ tử.
Tiến trình:
- Thành lập môn phái: 0/1
- Đệ tử: 0/50
Phần thưởng: 10 Sơ cấp Căn cốt đan. 50 vạn kim tệ.”
“Ai nha! Là thành lập môn phái chứ không phải gia nhập môn phái như những lần trước sao?”
Vương Nhất Tự gãi gãi đầu, nhìn về phía trước, sau khi tắt màn hình hệ thống.
Trước mắt hắn là một sơn môn cũ kỷ, rách nát, ngay cả bảng hiệu cũng không có.
“Nơi này là nơi nào?” hắn hỏi.
“Chủ nhân hiện tại đang đứng trước nơi này từng là Thương Sơn phái, thập lưu môn phái, tọa lạc tại Thương sơn đỉnh.” Hệ thống trả lời.
“Thương Sơn phái? Cái này giống như Bỏ hoang phái thì có”
Một ngọn gió thổi qua, Vương Nhất Tự bị lá cây khô đập vào mặt.
“Thương Sơn phái thành lập vào 100 năm trước, vì các đời chưởng môn đều không có Tu luyện cảnh giới cao, nên không thể phát huy tiềm lực môn phái, bị các môn phái khác chèn ép dẫn đến tan rã” hệ thống giải thích.
“Haiz” Vương Nhất Tự thở dài.
“Nếu như là bỏ hoang, vậy ta sẽ tận dụng lại, đỡ tốn công tìm chổ thành lập môn phái. Ta cần phải làm gì để được công nhận môn phái?”
“Chủ nhân trước tiên phải là chiêu nạp đệ tử, sau đó tại phân đà Chứng nhận quán ở Hàn Vân thành đăng ký môn phái”
“Phiền phức! Đi thôi, đi Hàn Vân thành một chuyến” Vương Nhất Tự quay đi, ung dung bước từng bước trên con đường mòn dẫn xuống núi.
Chợt hắn dừng chân, cười lớn
“Kiếp này, ta đến đây...ahahahaha...”
“....” Hệ thống trầm mặc.
Hàn Vân thành là thành trì trực thuộc Thanh Dương quận, là Cửu đẳng thành trì, Cửu đẳng quận.
Nơi này chủ yếu tập trung các bát, cửu lưu môn phái, có nhất cái thất lưu môn phái là Hằng Sơn phái.
Vì là Cửu lưu thành, nên hầu như đều bị các thành trì, các quận khi dễ.
Cảnh giới tu luyện ở kiếp này có gì thay đổi không?" Vương Nhất Tự hỏi.
“Cảnh giới tu luyện ở kiếp này vẫn không có thay đổi, bao gồm các tầng:
- Khai mạch
- Võ đồ
- Võ sư
- Võ tông
- Võ tôn
- Võ vương
- Võ hoàng
- Võ thánh
- Võ đế”
Hệ thống trình bày.
“Còn Thần cơ cảnh của ta đâu?” Vương nhất tự thắc mắc.
“Chủ nhân đã trãi qua 9 lần trùng sinh, tất thảy tu luyện ở những kiếp trước đều được cộng dồn, có thể nói Thần cơ cảnh có thể so sánh với thần”
“Thần? Thế khác nào hack game?”
“Lại chẳng là hack?” hệ thống bĩu môi.
“Ahahahahhhaaaa... tốt, rất tốt" Vương Nhất Tự cười lớn.
Dạo một vòng Hàn Vân thành, hắn cũng sơ bộ nắm được quy mô, đường lối.
Vương Nhất Tự dừng lại trước một sạp bán dù, đi tới chổ chủ sạp hỏi.
“Ông chủ, ta muốn thuê sạp của ngươi một ngày, có được không?”
Ngồi ở sau quầy hàng, một người trung niên nhíu mày, nhìn về phía Vương Nhất Tự.
“Tiểu tử, không mua dù thì đi chổ khác, đừng cản trở công việc làm ăn của người khác”
“Ai nha, hôm nay trời quang mây tạnh, dự là không có một giọt mưa nào, há lại tốn thời gian, công sức ngồi bán dù?”
Phịch!
Vương Nhất Tự đặt lên quầy hàng một tờ ngân phiếu năm trăm kim tệ, nói
“Năm trăm kim tệ này đổi lấy một ngày, ông chủ có thể nhường hay không?”
Ánh mắt người trung niên lóe sáng, tia về phía tờ ngân phiếu
“Được được! Công tử chờ ta một chút, ta thu xếp”.
Sau một phút ba mươi giây, quầy hàng trống trơn, chỉ còn lại Vương Nhất Tự đứng đó.
Hắn mở ra không gian trữ đồ, lấy ra một tấm vãi, tùy tiện viết lên vài chữ, sau đó treo ở trước quầy hàng.
Ngồi ở ngã ba đường, phía sau quầy, Vương Nhất Tự hai chân bắt chéo, gương mặt hiển hiện thoái mái.
“Thương sơn phái chiêu mộ đệ tử?”
“Thương sơn phái? Ta còn chưa nghe nói tới”
Đi đường khách nhân nhìn thấy quầy chiêu mộ của Thương sơn phái đều tỏ ra thắc mắc, ngẫm ngẫm một chút lại đi.
“Bọn người này không biết tới Thương sơn phái hay sao?” Vương Nhất Tự khó hiểu.
Dù sao Thương sơn cũng cách không xa Hàn Vân thành, người trong thành sao lại không hay không biết được chứ?
“Thương sơn phái chỉ là một Thập lưu môn phái, đã không có tiếng tăm, lại tan rã hơn hai mươi năm nay, vốn đã không còn ai nhớ tới” hệ thống trả lời.
“Ây dà!” Vương Nhất Tự chống cằm, phía trước mặt đặt một quyển nhập môn đang mở.
Một canh giờ, hai canh giờ.... thời gian cứ thế trôi qua, hoàng hôn dần dần hiện ra, Vương Nhất Tự mặt lờ đờ, cảm giác buồn ngủ lấn tới, hắn ngáp ngáp uể oải.
“Mẹ bà, ngồi cả ngày lại chả có ma nào đến đăng ký làm đệ tử"
“Ngày thường, võ giả đều hoặc tập trung tu luyện ở môn phái, hoặc làm nhiệm vụ, rất ít khi đến thành trì, trừ khi cần thiết. Hơn nữa, việc chiêu mộ đệ tử đâu phải chỉ có ngồi ngáp ngắn ngáp dài là được đâu.” hệ thống giải thích.
“Về, về Thương sơn! Ngày mai lại đến.”
Thu nhập môn quyển và bảng hiệu vào không gian trữ đồ, Vương Nhất Tự đi đến quầy ăn đối diện.
"Ông chủ, cho một bát mì”.
“Đến ngay đến ngay” người chủ tiệm nói lớn.
Cộp!
Đặt bát mì lên bàn, người chủ tiệm nói “Mì của khách quan, dùng thong thả”.
Vương Nhất Tự lấy đũa chuẩn bị gắp, chợt nhìn thấy một nữ hài tử khoảng mười hai, mười ba tuổi, ăn mặc rách rưới, hai chân run run đứng ở trước quầy hàng, ngước nhìn chủ tiệm.
Nữ hài tử hai mắt đờ đẫn, giọng nói run run.
“Ông... ông chủ, có còn chút đồ ăn thừa.. làm ơn bố thí... ta ...ta...đói...”
Ông chủ hàng tức giận quát
“Vừa mới mở hàng đã gặp xui xẻo, cút, cút cho ta”.
Hắn quơ tay xua đuổi nữ tử.
Nặng nề từng bước một, nữ hài tử đi về phía con hẻm cạnh quầy hàng, sau đó ngồi ở một góc tối, lưng dựa vào tường, hai chân co lại, hai tay khoanh đặt lên đầu gối, đầu cúi xuống tay.
“Thật đáng thương, còn nhỏ như vậy” hệ thống nói.
Vương Nhất Tự không nói, vẫn ung dung ăn xong bát mì.
“Ông chủ, gói lại cho ta hai cái màn thầu” hắn gọi.
Một lúc sau đó, hắn đặt lên bàn vài đồng bạc, cầm màn thầu cất bước đi vô con hẻm nhỏ.
Vương Nhất Tự đi tới trước mặt nữ hài tử, cúi xuống, tay đưa ra trước hai cái màn thầu.
“Nha đầu, cho ngươi”
Nữ hài tử ngẫng đầu lên, khuôn mặt ngây thơ dính đầy bụi bặm nhìn Vương Nhất Tự.
Sau vài giây, hai tay run run cầm lấy màn thầu
“Cảm... ơn”
Sau đó ăn ngấu nghiến.
“Từ từ, kẻo nghẹn” Vương Nhất Tự nói.
“Nha đầu, nhà người ở đâu? Nhân thân đâu?”
“Nhà... không có.... người thân... thân... cũng không..” vừa ăn vừa nghẹn ngào trả lời.
“Có hứng thú trở thành đệ tử của bản tọa không?”
Nữ hài tử ngừng ăn, nhìn Vương Nhất Tự, mặt hiện lên ngốc trệ
“Làm đệ tử?”
“....” hệ thống.
“Đúng! Theo bản tọa, gia nhập Thương Sơn phái”
“Được...được”
“Vậy đi thôi”
Nữ hài tử đứng dậy, chân bước theo sau Vương Nhất Tự.
“Chủ nhân không phải là muốn đem nha đầu này nhập môn làm Đại đệ tử?” hệ thống hỏi.