Chương 1

Trong thế giới song song không ai biết kia, có một số người không tầm thường, sống cuộc đời đặc sắc.

Thái Căn ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ, châm một điếu thuốc.

Một điếu thuốc dài 8 cm, không tính đầu lọc thì 5 cm, bình thường hút được chín lần.

Một hộp thuốc lá có giá 7 tệ, mỗi điếu là 3 hào 5 xu, một lần không đến 4 xu.

Mỗi lần Thái Căn hút thuốc, anh nhớ rất rõ bởi vì anh rất nghèo.

Vào mùa đông Đông Bắc, ánh mặt trời buổi sáng rất ấm. Nó chiếu rọi lên khuôn mặt tái nhợt của Thái Căn, làm anh rất thoải mái.

Thoải mái đến nỗi cho dù anh mới thức dậy, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo ập tới tiếp.

Cửa kính nhà hàng bị đẩy ra, một ông lão đi vào.

"Ông chủ, có mua bánh nhân đậu không?"

Ông lão hướng vào trong phòng hỏi, sau đó ông ấy bắt đầu nhìn xung quanh để tìm người. Không có ai ở quầy bàn à?

Ông ấy nhìn thấy Thái Căn ở góc cạnh cửa sổ thì đi tới, rồi hỏi tiếp.

"Ông chủ, có mua bánh nhân đậu không?"

Cơn buồn ngủ của Thái Căn không vì người tới mà biến mất, anh tùy ý đánh giá người mới đến.

Áo bông kiểu cũ màu đen, quần bông kiểu cũ màu đen, ở trên ống quần còn có thể nhìn thấy một miếng vá rất đẹp.

Quần áo rất cũ, nhưng được giặt sạch sẽ. Ông ấy đi đôi giày vải lông đầu to mới, đeo một chiếc khẩu trang trắng mới, lỗ tai bị lạnh đến đỏ bừng.

Trên tay ông ấy cũng là một đôi găng tay trắng mới tinh. Ông ấy cầm một loạt bánh nhân đậu, bày ra cho Thái Căn xem.

"Đồ nhà làm, bánh hạt kê vàng nhân đậu nguyên chất, 15 tệ mười cái."

Thái Căn nhìn thoáng qua chỗ bánh nhân đậu kia. Chợ sáng bán 1 tệ một cái, còn lớn hơn cái này. Quan trọng nhất là ăn đồ dính rất nóng ruột.

"Không mua."

Ông lão thấy anh từ chối rất dứt khoát, không hề xấu hổ, tiếp tục thuần thục nói.

"Thật sự là đồ nhà làm, là thực phẩm sạch."

Thái Căn không hề động lòng vì câu cụm từ "thực phẩm sạch", vẫn rất kiên trì.

"Không mua."

Ông lão không vui lắm, xoay người muốn rời đi, nhưng hình như ông ấy nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại, mỉm cười hỏi thử.

"Ông chủ, tôi lấy bánh nhân đậu đổi phần cơm được không?"

Thái Căn thoáng trầm tư một chút.

"15 tệ một phần, ăn thì tôi đi làm, không thể lấy bánh nhân đậu để đổi được."

Trong mắt ông lão lộ vẻ vô cùng thất vọng. Ông ấy chờ vài giây, thấy anh không đổi ý thì ông ấy xụ mặt xoay người, mở cửa kính rồi bước ra ngoài.

Theo tiếng chuông trên cửa kính ngân vang, Thái Căn lại châm một điếu thuốc.

Anh nhìn qua cửa kính, thấy ông lão đặt bánh nhân đậu vào giỏ treo ở phía sau xe đạp.

Ông ấy đá chân chống xe, đẩy xe rồi đi đến cửa hàng tiếp theo, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ bánh nhân đậu của ông ấy.