Chương 3: Đổi xác chết trong đêm khuya

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Đột nhiên bóng tối bao trùm khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không khỏi lo lắng.

"Chắc là cầu chì bên ngoài bị cháy rồi. Trong khoảng thời gian này, hiệu điện thế bên trong phòng giải phẫu luôn không ổn định." Bác sĩ pháp y già nói xong, lục lọi ra một cây đèn pin: "Tôi và Tiểu Vương đi xem thử tình hình bên ngoài ra sao. Hai người cứ ở lại đây và đừng di chuyển."

Sau khi hai bác sĩ pháp y rời đi, trong phòng giải phẫu tối tăm chỉ còn lại tôi và Sở Mộng Hàn.

Xuyên qua cửa sổ, tôi phát hiện tất cả đèn khắp toàn bộ trung tâm pháp y đều tắt rồi, kể cả nhà tang lễ ở bên cạnh cũng đang chìm trong bóng tối.

Nếu chỉ có cầu chì trong phòng giải phẫu bị cháy thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi như vậy.

Một cảm giác không lành dâng lên từ tận đáy lòng tôi.

"Có gì đó không đúng!"

"Anh cũng nghe thấy à?"

Giọng nói của Sở Mộng Hàn truyền tới từ bên cạnh, cô đang đứng bên cạnh tôi. Vì trời tối nên hai chúng tôi không thể nhìn thấy nhau.

Cô cũng nghe thấy tiếng chuông.

Chuông được buộc vào cổ chân của xác chết, lúc ấy ở trong phòng chỉ có bốn người chúng tôi. Để làm cho tiếng chuông vang lên thì chỉ có một khả năng mà thôi.

Vừa cúp điện không bao lâu thì thi thể bị di chuyển rồi.

"Chuông reo, chuông reo!"

Lại có thêm hai tiếng chuông dồn dập vang lên từ đằng sau. Vào lúc đó, tôi cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình như đông cứng lại.

Tiếng chuông vang lên theo tiết tấu, cứ năm giây lại vang lên một tiếng, lại còn mơ hồ xen lẫn tiếng bước chân.

Trước mắt tôi hiện lên một hình ảnh như thế này: Trong bóng tối, Lưu Duyệt ngồi dậy từ trên bàn giải phẫu, run run rẩy rẩy bước xuống và đi về phương xa.

“Làm sao đây?” Sở Mộng Hàn nhích người lại gần, giọng nói của cô tràn đầy vẻ lưỡng lự.

Nhưng mà cô đã bình tĩnh lắm rồi, trong tình huống này, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn đã sợ đến mức choáng váng mặt mày.

"Đừng hoảng sợ, để tôi đi trước xem sao."

Tôi không tin trên đời này có ma quỷ, nên đương nhiên là tôi không sợ những thứ này, dù là tiếng chuông hay tiếng bước chân thì chắc chắn phải có điều gì đó kỳ lạ.

Tôi lục lọi tìm điện thoại di động và điều chỉnh độ sáng màn hình ở mức tối đa. Nhờ ánh sáng phát ra từ điện thoại, quả nhiên tôi có thể thấy cái bàn trước mặt trống không, thi thể của Lưu Duyệt đã biến mất một cách không thể giải thích được!

Tiếng chuông từ từ xa dần, nếu thi thể biến mất, chuyện tiếp theo sẽ phiền phức lắm đây.

Tôi vội vã lên đường đuổi theo nơi phát ra âm thanh.

Sau khi lao ra khỏi phòng giải phẫu, trên hành lang bên ngoài phòng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy "Lưu Duyệt" rồi.

Cô ấy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không ngừng di chuyển về phía trước, lơ lửng trên không với tư thế vô cùng kỳ dị, chỉ có ngón chân chạm đất. Cứ sau vài giây, chuông ở cổ chân sẽ phát ra những tiếng động kỳ lạ.

Người ta đồn rằng chỉ có ma mới đi kiễng chân. Chẳng lẽ Lưu Duyệt đã biến thành ma rồi, giờ cô ấy cứ tiến về phía trước để báo thù sao?

Tôi tự bấm mình một cái thật mạnh, vứt bỏ mọi suy nghĩ bậy bạ kia rồi vội vàng đuổi theo cô ấy.

Ngay khi tôi chuẩn bị đến gần "Lưu Duyệt", đột nhiên một tiếng cười gằn quỷ dị vang lên khắp hành lang.

Giọng cười kỳ lạ như vừa khóc lại vừa cười khiến da đầu tôi tê rần. Sau khi âm thanh đó vang lên, đột nhiên "Lưu Duyệt" ở trước mặt tăng tốc độ di chuyển.

Thông qua ánh sáng của điện thoại di động, rốt cuộc tôi mới nhìn rõ phía dưới Lưu Duyệt vẫn còn một bóng người.

Hóa ra có người đang cõng cô ấy đi về phía trước trong hành lang tối om đó!

Đầu tiên là phá hư mạch điện, sau đó thì lẻn vào phòng giải phẫu để trộm thi thể. Dù cái tên đang ở trước mặt kia không phải là hung thủ thì chắc chắn cũng phải có liên quan rất lớn đến vụ án này.

“Đứng lại!” Sở Mộng Hàn hét lên một tiếng, cô xồng xộc xông tới.

Tiếng hét của cô thu hút sự chú ý của các nhân viên bảo vệ ở tầng dưới, bọn họ hùng hùng hổ hổ chạy tới đây.

Trong trường hợp này, khả năng một người cõng trên lưng một xác chết trốn thoát thành công khỏi trung tâm pháp y là không thể xảy ra. Kẻ đó nhanh chóng nhận ra điều này cho nên ngay lập tức ném thi thể của Lưu Duyệt xuống, phá cửa sổ và chạy trốn.

Qua ánh trăng, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt thật của kẻ đó.

Một nửa bên gò má của kẻ đó đầy thịt thối như một cái xác chết mục rữa, đôi mắt dữ tợn màu đỏ tươi nhìn tôi đầy oán hận.

Là người như thế nào mới có khuôn mặt như vậy?

“Kẻ đó ở phía dưới, đừng để kẻ đó chạy thoát!” Tôi hô thật to về phía phòng bảo vệ, sau đó đuổi theo kẻ đó.

Trong bóng tối, tốc độ của kẻ đó rất nhanh, có vẻ kẻ đó rất thông thuộc đường đi nước bước của trung tâm pháp y, tôi cố gắng hết sức cũng không theo kịp kẻ đó.

Ở khúc cua phía trước, một tia sáng chợt lóe lên.

Bởi vì ảnh hưởng của ánh sáng, kẻ đó có hơi hoảng sợ một chút, nhịp độ bước chân cũng chậm lại rõ rệt. Tôi đi vòng qua từ phía bên kia, vừa nhìn thấy kẻ đó thì tôi đã định quật kẻ đó xuống đất.

Đúng lúc này, đột nhiên một bóng đen vụt ra khỏi góc tường, anh ta trực tiếp ném tôi ngã nhào xuống đất.

"Anh ta ở đây!"

"Đã bắt được anh ta rồi!"

Ánh sáng mạnh từ bốn phía chiếu thẳng vào mặt tôi khiến tôi không thể mở mắt ra được.

Tôi giơ hai tay lên, cố gắng giải thích, bảo họ hãy mau nhanh chóng đuổi theo người đàn ông có gương mặt thối rữa ở phía trước, nhưng chẳng ai nghe tôi cả.

Trong nhóm bảo vệ có một người đàn ông to cao vạm vỡ mặc trang phục của cảnh sát bước ra, người này cao gần một mét chín mươi. Người đàn ông to lớn đó đẩy tôi nằm sát xuống đất, vặn tay về phía sau và lấy còng tay ra.

Tôi không hiểu, họ không nhìn thấy người đàn ông có gương mặt thối rữa kia sao?

"Anh định làm gì?"

Giọng nói mạnh mẽ của Sở Mộng Hàn vang lên từ đằng sau khiến người đàn ông to lớn kia khựng lại một chút.

"Đội phó Sở, tên nhóc này đã phá hoại mạch điện của trung tâm pháp y. Tôi nghi ngờ anh ta đang có âm mưu gây rối."

“Không phải anh ta, các anh bắt nhầm người rồi.” Sở Mộng Hàn hít một hơi thật sâu, kể đại khái chuyện ban nãy một lượt.

Người đàn ông cao to ấy nghe xong thì hơi xấu hổ, anh ta buông tôi ra và xin lỗi tôi.

Mặc dù hiểu lầm đã được giải quyết, nhưng đã bị trì hoãn một thời gian dài như vậy nên chắc hẳn người có gương mặt thối rữa kia đã cao chạy xa bay rồi. Nếu có thể bắt được kẻ đó, có lẽ vẫn còn cơ hội hỏi ra một số manh mối quan trọng.

Đúng lúc này, hai bác sĩ pháp y cũng vội vàng chạy tới. Sau khi nghe những gì đã xảy ra, đột nhiên vị bác sĩ pháp y trẻ tuổi trợn mắt nhìn tôi với vẻ mặt rất kỳ lạ.

Anh ta đến gần người đàn ông cao to ấy và thấp giọng nói điều gì đó. Sau khi nghe xong, sắc mặt của người đàn ông cao to thay đổi rõ rệt.

“Không đúng, thằng nhóc này có vấn đề rồi!” Người đàn ông cao to nói xong đã xoay người lao về phía tôi.

Sở Mộng Hàn đứng chặn ở trước mặt tôi, nghiêm nghị nói: "Nói rõ ràng đi, có chuyện gì vậy?"

"Pháp y Vương nói sau khi cúp điện, ông ta đã nhốt thi thể lại trong tủ đông ngay lập tức, sau đó mới ra ngoài kiểm tra tình hình với bác sĩ pháp y Thẩm. Không có chìa khóa thì làm sao có thể trộm thi thể được!"

Không thể nào!

Lúc đó, Sở Mộng Hàn và tôi đều nhìn thấy thi thể đứng bên ngoài tủ đông, hơn nữa còn nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt thối rữa đã trộm được xác và đang cố gắng chạy trốn.

Tôi không hiểu tại sao vị bác sĩ pháp y trẻ kia lại muốn nói dối và đổ oan cho tôi vào lúc này.

Pháp y Vương kể lại tình hình ban nãy cho mọi người nghe một lần nữa với dáng vẻ vô cùng quả quyết, quả thật không giống như đang nói dối một chút nào. Nhưng tôi tin chắc vào những gì tôi đã tận mắt chứng kiến, chưa kể Sở Mộng Hàn cũng có thể làm chứng cho tôi.

Đúng lúc này, vị bác sĩ pháp y già bước tới.

Sau khi cúp điện, ông ta cùng vì bác sĩ pháp y trẻ tuổi ra ngoài để kiểm tra tình hình. Tuy nhiên, trong tình huống cấp bách, vị bác sĩ pháp y già cũng không nhớ rõ được đối phương có cất thi thể vào tủ đông và khóa lại hay không.

Ông ta bảo người đàn ông to cao đừng vội, cứ trở lại phòng giải phẫu xem tình hình thế nào thì tự nhiên sẽ biết được đã xảy ra chuyện gì thôi.

Tôi nhớ rất rõ người đàn ông có gương mặt thối rữa đã ném xác của Lưu Duyệt lên hành lang ở trên tầng hai.

Từ lúc kẻ đó băng qua cửa sổ và nhảy khỏi tòa nhà cho đến bây giờ cũng chỉ mới năm phút trôi qua mà thôi. Chỉ cần họ quay lại đó và nhìn thấy cái xác, tự nhiên họ sẽ biết tôi không nói dối.

Tuy nhiên, tôi vẫn quá ngây thơ rồi, lần này đối thủ của tôi mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều.

Khi đoàn người quay trở lại tầng hai, họ thấy hành lang rộng lớn trống không và thi thể của Lưu Duyệt đã biến mất.

Không, không phải chỉ có cái xác.

Thi thể không những được đưa ra khỏi tủ đông, mà còn ngây ngốc đi trên mặt đất một đoạn, theo lý mà nói thì phải để lại dấu vết gì đó. Nhưng giờ đây, ngay cả những dấu vết mà đáng lẽ phải có cũng đã bị loại bỏ sạch sẽ.

“Đội phó Sở, tôi đã nói là thằng nhóc này có mưu đồ xấu xa mà, cô đừng để bị nó lừa!” Người đàn ông cao to bỏ đi vẻ mặt tươi cười trước đó, dẫn mọi người đi thẳng vào phòng chứa xác.

Khi tôi nhìn thấy cánh cửa tủ 403 bị khóa chặt, một chút ảo tưởng duy nhất trong lòng tôi cũng tiêu tan rồi.

Như lời của vị bác sĩ pháp y trẻ tuổi, thi thể của Lưu Duyệt bị nhốt trong tủ đông vẫn còn nguyên vẹn và có vẻ như nó chưa bao giờ bị đánh cắp.

Lúc này, tôi đã hoàn toàn trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người. Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều thay đổi rồi, ngay cả Sở Mộng Hàn cũng không dám nói đỡ cho tôi.

"Oắt con, có phải mày đã cắt dây điện ở tầng một không?”

"Nói mau, nửa đêm nửa hôm muốn lẻn vào trung tâm pháp y để làm gì?"

"Tôi thấy anh ta chính là thủ phạm của vụ án phân thây, chắc chắn là trong lòng có âm mưu đen tối rồi! Bắt về hỏi cho rõ đi!"

Tôi bị người đàn ông cao to đẩy lên xe cảnh sát và áp giải thẳng về đồn. Qua gương chiếu hậu, đúng lúc tôi có thể nhìn thấy vị bác sĩ pháp y trẻ tuổi.

Trong bóng tối, dường như anh ấy đang mỉm cười với tôi.

Nụ cười đó giống hệt như nụ cười tôi đã nhìn thấy trên mặt Lưu Duyệt.

Tôi ngồi trong xe cảnh sát, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại.

Vào khoảnh khắc đó, tôi dần nhận ra kẻ địch mà lần này tôi phải đối mặt đáng sợ như thế nào. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao họ lại nhằm vào tôi?

Đêm đó, tôi bị đưa vào phòng thẩm vấn của cục cảnh sát thành phố, hai người cảnh sát liên tục hỏi tôi là ai và làm gì trong trung tâm pháp y vào giữa đêm.

Mặc dù Sở Mộng Hàn liên tục giải thích cho tôi, nhưng cảnh sát vẫn không chịu tin tôi.

Sau đó tôi được biết Sở Mộng Hàn là đội phó Đội điều tra hình sự của Thành phố T. Vì vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt vời và phong thái lạnh lùng nên cô luôn là nữ thần trong lòng biết bao cảnh sát trẻ tuổi. Vốn dĩ là nữ thần trong lòng của bao người, mà lại liên tục ra sức giúp đỡ cho một tên “gián điệp” quèn mới đến, khó tránh bị người khác ghen tị soi mói. Xét cho cùng, trong mắt hầu hết các sĩ quan cảnh sát, một tên như tôi mà phạm tội thì cũng không khác gì đám cặn bã.

Sau đó, Tào Vinh đã gọi điện cho cấp trên của họ để giải thích tình hình, cuối cùng cảnh sát thành phố mới chịu thả tôi ra.

Vừa ra đến trước cửa, anh chàng cảnh sát vạm vỡ to lớn ban nãy đã cảnh cáo tôi: "Nghe này nhóc. Tôi không quan tâm anh tốt nghiệp trường cảnh sát nào, cũng không quan tâm tại sao họ lại tìm ra anh từ trong tù. Nếu anh thực sự muốn giúp thì tìm một khách sạn mà ở rồi ngoan ngoãn ở yên trong đó, đợi đến khi phá xong vụ án hẳn ra ngoài, như vậy sẽ tốt cho tất cả chúng ta."

Tôi liếc nhìn bảng tên trên ngực áo của anh ta, ba chữ Lý Kiến Quân hiện ra thật là gai mắt.

Đã xảy ra ba vụ án mạng liên tiếp rồi, kẻ sát nhân có thể tiếp tục gây án bất cứ lúc nào, nhưng những người cảnh sát này đã phí thời gian cả một đêm chỉ để tra hỏi tôi.

Lúc đó, tôi chợt thấy mình hơi nực cười.

"Cảnh sát Lý à, anh thực sự nghĩ rằng mình có thể giải quyết vụ án sao?"

Nghe vậy, vành mắt của Lý Kiến Quân như sắp nứt ra: "Cho dù tôi kém đến mức nào đi nữa, thì chắc chắn cũng giỏi hơn cái thứ phải vào tù tội như anh!”

Tôi mặc kệ anh ta, lấy đồ đạc và rời khỏi văn phòng cảnh sát thành phố.

Chuyện đã đến nước này, tôi dự định sẽ tiếp tục điều tra vụ án mạng theo cách của mình. Rốt cuộc chuyện xảy ra ở trung tâm pháp y đêm qua khiến tôi không còn tin tưởng được ai nữa.

Sở Mộng Hàn đã sớm đợi tôi ở ngay cửa.

Tôi nghĩ cô sẽ có nhiều điều muốn nói với tôi. Không ngờ, cô chỉ yêu cầu tôi về khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời không nên nhúng tay vào vụ án phân thây. Về phía trung tâm pháp y, đợi cô điều tra rõ ràng ngọn nguồn rồi thì sẽ liên lạc lại với tôi.

Tôi cảm thấy Sở Mộng Hàn còn muốn nói với tôi những điều khác nữa, nhưng đến gần sát phút sau cùng, cô chỉ nói một câu “Chú ý an toàn!” rồi vội vàng rời đi. Dường như cô biết điều gì đó, nhưng vì một lý do nào đó mà cô không thể nói với tôi. Có lẽ giống như tôi nghĩ về những người cảnh sát kia, Sở Mộng Hàn cũng không hoàn toàn tin tưởng vào tôi.

Quay trở về khách sạn, tôi vào nhà vệ sinh tắm nước nóng. Sau khi bộ não hoàn toàn bình tĩnh lại, trong đầu tôi hồi tưởng lại một lần nữa những gì đã xảy ra vào đêm nay, sau đó thu xếp lại một số vấn đề.

Thứ nhất, tại sao vị bác sĩ pháp y trẻ tuổi đó lại muốn hãm hại tôi? Trước đó tôi không hề quen biết anh ta. Hay là anh ta không nói dối, nhưng vì một lý do nào đó mà anh ta đã lầm tưởng rằng mình đã khóa xác lại trong tủ đông?

Thứ hai, thời điểm xuất hiện của nhân viên bảo vệ và Lý Kiến Quân có hơi quá trùng hợp, nếu không có họ, tôi đã tóm được người đàn ông có gương mặt thối rữa đó rồi.

Thứ ba, ai đã chuyển thi thể của Lưu Duyệt trở lại tủ đông và xóa sạch dấu vết trên mặt đất? Tôi nghĩ đến tiếng cười quái dị vang lên ngoài hành lang lúc đó, hình như người đàn ông có gương mặt thối rữa đó còn có đồng bọn nữa.

Mặc kệ là lý do gì, đối phương đã mạo hiểm đánh cắp thi thể của Lưu Duyệt như vậy, nghĩa là phải có manh mối quan trọng có thể đe dọa bọn họ được giấu trong xác chết.

Có lẽ đó là dấu tay trên cổ của Lưu Duyệt, hoặc có lẽ là một thứ gì khác.

Đáng tiếc vì sự việc ngày hôm qua mà tôi đã xảy ra xung đột với bên cảnh sát. Trước mắt, chắc chắn tạm thời tôi sẽ không thể quay lại trung tâm pháp y để kiểm tra thi thể của Lưu Duyệt được. Tạm thời coi như không thể tiếp tục điều tra theo hướng manh mối này được nữa.

Nếu đã như vậy thì đành phải tìm hướng khác để điều tra thôi.

Tôi nghĩ đến chiếc thẻ phòng của khách sạn mà Lưu Duyệt đã đưa cho tôi vào đêm hôm đó.

Phòng 414 của khách sạn Phúc Lâm ở Thành phố T.

Cô ấy không muốn tôi đến Thành phố T để điều tra vụ việc, nhưng cô ấy đã đưa cho tôi một thẻ phòng khách sạn ở đây. Xem chừng hành vi rất mâu thuẫn, nhưng cũng có thể là có mục đích đặc biệt nào đó.

Bí mật trong phòng 414 của khách sạn Phúc Lâm là gì? Lưu Duyệt muốn cho tôi biết điều gì? Chỉ khi tôi đến khách sạn đó thì tôi mới có thể hiểu được rõ ràng. Quan trọng hơn là Lưu Duyệt từng nói rằng cô ấy đã tìm ra manh mối có thể lật ngược lại bản án cho tôi. Có lẽ manh mối mà cô ấy đã nói rất có thể được giấu ở đó.

Tôi nghỉ ngơi trong phòng một lúc, đợi đến khi màn đêm buông xuống, tôi mới thu dọn đồ đạc và lại lên đường một lần nữa.

Khách sạn Phúc Lâm nằm ở ngoại ô, cách nơi tôi ở một đoạn đường khá xa.

Tôi đã chặn lại ba chiếc taxi liên tiếp nhưng không một tài xế nào muốn đến đó. Cuối cùng, tôi tìm thấy một chiếc xe hơi màu đen trong con hẻm và trả gấp đôi tiền xe thì tài xế mới chịu đồng ý chở tôi.

Người lái xe là một gã to béo, hết sức dẻo miệng, tôi vừa lên xe thì anh ta đã cùng tôi tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, hàn huyên từ chuyện giá cả nhà đất ở địa phương cho đến tình hình bán đảo.

Sau đó, tôi thực sự thấy phiền, nên dứt khoát chuyển đề tài nói chuyện sang vấn đề khách sạn.

"Anh tài xế à, ban đêm các anh đều không chịu chạy ra ngoại ô sao? Tôi đã dừng ba chiếc taxi mà chẳng ai chịu chở tôi cả.”

"Này, anh trai à, anh xem anh đang nói gì kìa, bọn tôi là chạy xe kiếm tiền mà, sao có thể chê tiền mà từ chối khách được. Chỉ là địa điểm anh muốn tới xúi quẩy quá, nên người bình thường không muốn chở thôi.”

Xúi quẩy sao? Tôi bàng hoàng, vội vàng hỏi anh chàng tài xế đầu trọc đầu đuôi ngọn ngành sự việc. Có vẻ như khách sạn Phúc Lâm này thực sự không bình thường.

Anh ta cũng thoải mái và ngay lập tức bắt đầu kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện: Bảy năm trước, từng có năm người đã tự sát cùng một lúc trong khách sạn Phúc Lâm.

Mặc dù cảnh sát đã phong tỏa tin tức ngay lập tức, nhưng đương nhiên một sự việc vô cùng chấn động như thế rất khó che giấu. Người dân địa phương đồn thổi rằng năm người này bị năm ác quỷ ám, cho nên mới tự sát cùng một lúc trong phòng khách sạn, sau đó khách sạn Phúc Lâm trở thành một nơi xúi quẩy. Vì vậy ban đêm các tài xế nơi đây đều ngại lái xe đến khu vực lân cận đó.

Nếu những gì gã tài xế đầu trọc này nói là sự thật thì mục đích của Lưu Duyệt muốn tôi đến khách sạn này càng khó nắm bắt hơn.

Sau khi xe chạy vào vùng ngoại ô, nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách đột ngột. Tới gần nửa đêm, trên đường xe chạy có một lớp sương mù khiến tôi không thể nhìn thấy các phương tiện khác trên suốt quãng đường đi. Ở cuối một con đường nhỏ, khách sạn Phúc Lâm từ từ ló dạng sau bóng tối.

So với trung tâm pháp y ngày hôm qua, khách sạn Phúc Lâm còn hoang vắng hơn, nếu không có ánh đèn vàng ở quầy lễ tân của khách sạn, suýt chút nữa tôi đã nghĩ đó là một tòa nhà ma.

Sau khi suy nghĩ, tôi đưa thêm cho người tài xế đầu trọc hai trăm đồng và yêu cầu anh ta lái xe đến đón tôi trong một giờ nữa. Muốn gọi xe một lần nữa vào giữa đêm là một chuyện vô cùng viễn vông. Dù thế nào đi nữa, tôi không muốn ở nơi này cho đến sáng mai.

“Được rồi, anh trai, tôi đi trước đây, tôi không vào trong với anh đâu.” Anh chàng tài xế đầu trọc nói xong còn bổ sung thêm một câu “Chú ý an toàn!”

Chính là câu “Chú ý an toàn!” này khiến tôi xuất hiện phản xạ có điều kiện theo bản năng.

Khi người tài xế đầu trọc nói lời này, giọng điệu của anh ta trở nên lạnh lùng hơn, dường như khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối đang mỉm cười.