Edit: Cải Trắng[ Q1 ] Chương 3: Mở màn sự tử vong (3) – Trò đùa dai
" Tính hít thở không thông " và " Tính treo cổ chết " là hai cụm từ không còn xa lạ gì với tổ trọng án nữa. Trước đó bọn họ đã gặp không ít vụ án như thế, rồi còn xem thêm một số vụ án có liên quan. Có một số phương pháp biếи ŧɦái sẽ áp dụng để biến nó thành sự hít thở không thông, ví dụ như dùng túi nilon trùm lên đầu, dùng thắt lưng, tất hay dây thừng để thít chặt lấy cổ mình hoặc là tự buộc chặt tay chân của mình lại. Đường hô hấp thiếu dưỡng khí làm cho ý thức của bọn họ rơi vào trạng thái mơ hồ, cái bọn họ muốn là thông qua phương thức này để đạt được kɧoáı ©ảʍ.
Nhưng có khi, kɧoáı ©ảʍ sẽ tới cùng với tử vong.
Biết thì biết, nhưng nghĩ tới thì vẫn có người cảm thấy kinh ngạc. Triệu Cường đứng đó, há hốc mồm kinh ngạc chắc cũng được một phút, khϊếp sợ qua đi hắn nghĩ tới vấn đề khác: " Chị, có khả năng hung thủ sau khi gϊếŧ người cố tình ngụy trang hiện trường như này không? "
" Không có khả năng. " Lam Tiêu Nhã lập tức phủ nhận khả năng mà hắn đưa ra: " Thông qua kiểm tra, trong cơ thể nạn nhân không có bất cứ loại thuốc nào. Dưới tình huống như thế mà muốn tạo ra sự hít thở không thông thì mặt và cổ nạn nhân sẽ có triệu chứng, cho nên... "
Triệu Cường nghe xong vẫn thấy bối rối: " Cho nên lúc đó giáo sư đã dùng túi nilon để tự làm mình chết ngạt? "
Lam Tiêu Nhã lấy túi nilon ở trên giường cho vào túi vật chứng: " Trở về kiểm tra một chút là biết ngay thôi, để xem vật này có phải "hung khí" hay không. "
Nếu đúng là như vậy, thì một vị giáo sư nổi danh ở trường đại học bỗng nhiên chết một cách không rõ ràng, thật sự là...một lời khó có thể nói hết.
Một lát sau, Trần Mặc đi camera theo dõi đã trở lại: " Đội trưởng, lần cuối cùng nạn nhân xuất hiện là vào thứ bảy lúc ba giờ chiều. Ông ấy từ bên ngoài trở về tiểu khu, sau đó thì không ra khỏi cửa nữa. Còn một phát hiện quan trọng nữa, đó là rạng sáng chủ nhật đột nhiên camera theo dõi hỏng, mãi cho tới sáng hôm sau mới sửa được, điều này không ngoại trừ việc có người khác phá hỏng. "
" Trịnh Bác Nghĩa tử vong vào thứ bảy, nhưng tới sáng chủ nhật thì camera theo dõi bị phá hỏng. " Hiển nhiên, điều này đã xác nhận lời nói của Lam Tiêu Nhã là đúng. Ông ta không phải là do hung thủ gϊếŧ, mà là chết một cách ngoài ý muốn, một lời khó có thể nói hết.
Giọng nói bình tĩnh của Mộc Cửu chậm rãi vang lên: " Hắn rất tức giận, bởi vì không thể chính tay mình gϊếŧ chết người này. "
" Nhưng hung thủ không phát tiết sự tức giận đó trên người nạn nhân. " Tần Uyên nhìn về phía bức tường đầy vết dao, anh có thể cảm nhận được hắn phải kiềm chế, hung thủ không phải là một người điên cuồng gϊếŧ người tới mất lý trí. Cho dù có biến cố đột nhiên xuất hiện, hắn cũng biết bản thân mình nên làm thế nào.
" Sản phẩm triển lãm. " Tuy rằng bây giờ Mộc Cửu không hiểu được nguyên nhân tại sao hung thủ làm thế, nhưng cô biết là: " Hắn hy vọng mình sẽ có một sản phẩm như vậy để trưng bày trước tất cả mọi người. "
" Trước mắt có thể chắc chắn hung thủ không phải người tùy tiện chọn mục tiêu. Giữa hắn và Trịnh Bác Nghĩa có quan hệ nào đó. "
" Còn nữa... " Tần Uyên đi tới gần bức tường, anh đưa tay chạm vào vết dao cách mình gần nhất: " Hắn cao khoảng 1m7 trở lên. "
Lam Tiêu Nhã: " Tầm 1m7, hắn có lẽ cao hơn tôi một chút. "
Mộc Cửu ở một bên không lên tiếng, yên lặng áng chừng bước chân, sau đó tầm mắt cô rơi vào kệ sách để dựa vào bức tường.
Từ góc của cô có thể thấy được sáu hàng sách. Mọi thứ trên kệ sách đều được xếp ngay ngắn, chỉ có quyển sách ở giữa hàng thứ ba dường như từng bị rút ra mà không được để tử tế lại, phá hủy sự ngăn nắp của hàng sách.
Mộc Cửu nheo đôi mắt lại, cô đi tới trước kệ sách, cô lập tức rút quyển sách đó ra.
< Sách toán cấp ba >
***
" Sách toán cấp ba? Trịnh Bác Nghĩa đã từng dạy cấp ba? "
Thạch Nguyên Phỉ tìm thấy hồ sơ của Trịnh Bác Nghĩa, hắn nhanh chóng nhìn thấy đoạn thời gian này: " Đúng là từng dạy, từng dạy ở trường cấp ba phụ thuộc Minh Ích, nhưng mà đó là chuyện của 20 năm trước rồi. Lúc đó, môn ông ấy dạy là toán. "
Triệu Cường nghe xong lập tức lên tiếng: " Xem ra, sách dạy này là do hung thủ cố ý lấy ra, tôi đã nhìn qua kệ sách đó rồi, đa phần đều là sách về các nhân vật nổi tiếng, lịch sử văn học gì đó, còn quyển sách này chắc chắn có gì đó bất thường. "
Đường Dật ở một bên cũng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói ra suy đoán của mình: " Tôi cảm thấy hung thủ như muốn dẫn đường cho chúng ta, hắn biết chúng ta chắc chắn tra được thân phận nạn nhân, rồi còn đến nhà nạn nhân nên hắn mới để quyển sách này ở đó. Dường như hắn hy vọng chúng ta tra ra cái gì đó. "
Những người khác cũng có suy nghĩ giống thế.
Tần Uyên: " Xem ra chúng ta cần phải tra một số chuyện của Trịnh Bác Nghĩa khi ông ấy đang dạy ở trường Minh Ích rồi, xem xem trong mấy năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. "
Tần Uyên và Mộc Cửu đi tìm hiểu chuyện năm đó của Trịnh Bác Nghĩa, từ khi ông ấy vào đó đảm nhiệm vai trò thầy chủ nhiệm. Bây giờ, Tống chủ nhiệm đã về hưu, nhưng chuyện liên quan tới Trịnh Bác Nghĩa, ông có ấn tượng.
Đối với Trịnh Bác Nghĩa, Tống chủ nhiệm đánh giá khá cao: " Thầy Trịnh à, thầy ấy là một người khá tốt, nói chuyện cũng coi như dí dỏm hài hước, cho nên quan hệ giữa thầy ấy và học sinh khá tốt. Năm đó, khóa được thầy ấy dạy toán là khóa học tốt nhất. "
Ấn tượng của Tống chủ nhiệm với thầy Trịnh giống y hệt vị giáo sư họ Trịnh nổi tiếng của đại học T, dù là nhân phẩm hay dạy học thì Trịnh Bác Nghĩa đều xuất sắc.
Tần Uyên tiếp tục hỏi: " Vậy sao sau đó thầy Trịnh lại rời khỏi trường? "
" Đi đào tạo chuyên sâu, tôi nhớ lúc đó cậu ấy đi tới đại học T. "
" Ông ấy Minh Ích mấy năm, liệu có xảy ra chuyện gì không? "
" Không xảy ra chuyện gì cả. " Tống chủ nhiệm trả lời rất nhanh, sau đó ông còn hỏi thêm: " Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc thầy Trịnh đã xảy ra chuyện gì vậy? "
Mộc Cửu ngước mắt lên, lạnh nhạt mở miệng: " Ông ấy mất rồi. "
Tống chủ nhiệm kinh ngạc, trên mặt khó giấu được sự khϊếp sợ: " Đã mất?? "
" Đúng vậy, ông ấy đã mất, thế nên... " Mộc Cửu dừng lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt ông: " Vẫn là vấn đề vừa rồi, mấy năm đó ở đây có phát sinh vấn đề gì không? "
Tống chủ nhiệm bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm thành ra có chút sợ sệt, cảm giác như cả người ông bị đôi mắt kia nhìn thấu.
Chuyện đã tới nước này rồi, Tống chủ nhiệm đành nói ra: " Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chẳng qua là có nữ sinh từng đến tố cáo cậu ấy. "
Một học sinh đi tố cáo người thầy ưu tú như thế? Lại còn là nữ sinh tố cáo, lại liên tưởng tới cái chết của Trịnh Bác Nghĩa, Tần Uyên như đã đoán ra được một chút, nhưng mà anh vẫn hỏi lại: " Tố cáo cái gì? "
" Quấy rối tìиɧ ɖu͙©, nhưng sau khi điều tra mới phát hiện đó là trò đùa dai của cô nữ sinh đó. Chính cô ấy sau đó cũng thừa nhận, sau này không phát sinh ra chuyện tương tự nữa. "
Tần Uyên nghe vậy liền nhíu mày: " Trò đùa dai? "
Ngữ khí của Tống chủ nhiệm nhẹ nhàng: " Trẻ nhỏ trong giai loạn nghịch ngợm chứ sao, nhưng mà vì chuyện đó mà Trịnh Bác Nghĩa mới chú ý tới cô gái ấy. "
Mộc Cửu: " Vì sao lại nói như vậy? "
" Bởi vì sau đó hai người họ kết hôn. "