Chương 12: Bản năng (2)

Edit: Cải Trắng

[ Q2 ] Chương 12: Bản năng (2) – Trừng phạt

Sau đó không lâu, Hồng Mi lại mang tin tức mới về cho mọi người: " Đội trưởng, thân phận nạn nhân đã được xác nhận. Cô ấy tên là Nhậm Nhiễm, 21 tuổi, là sinh viên đại học D. Vào ngày 28 tháng 7 bố mẹ cô ấy đã từng tới đồn công an báo rằng cô ấy mất tích. "

" Ngày 28 tháng 7....Cũng có nghĩa là nạn nhân đã bị giam giữ trong vòng ba ngày liền. " Tần Uyên suy nghĩ một lát, sau đó quay sang chỗ Hồng Mi xác nhận lại: " Chị Mi, người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân là ai? "

Hồng Mi nói: " Là hai người bạn của cô ấy, ngày đó ba người họ đi ăn cơm tối rồi tách nhau ra về nhà. Khi đó chắc khoảng tám giờ tối, ban đầu chắc là tầm chín giờ nạn nhân có thể về tới nhà rồi nhưng bố mẹ cô ấy đợi tới hơn mười giờ vẫn chưa thấy cô ấy về, gọi điện thoại thì không liên lạc được. "

Anh lại xác nhận thông tin tiếp theo: " Ngày hôm đó bọn họ đi ăn cơm ở đâu? "

" Ở ngay quán cơm trên đường Thông Danh, hai người bạn của cô ấy nhà cũng không xa chỗ ăn lắm nên chọn đi tàu điện ngầm trở về, mà nạn nhân thì nói là muốn đi bộ cho tiêu cơm nên cô ấy đi bộ tới đường Thiên Bằng thì bắt xe đi về. "

Từ đường Thông Danh đi tới đường Thiên Bằng là mất khoảng mười phút đi bộ, có phải trong lúc di chuyển đã có vấn đề gì rồi không. Tần Uyên lập tức quay về phía Thạch Nguyên Phỉ, nói: " Nguyên Phỉ, cậu mau tra camera ghi hình ở cạnh nhà ga đi, thử xem xem có nhìn thấy Nhậm Nhiễm không. "

" Được, tôi tra ngay đây. "

Trong lúc Thạch Nguyên Phỉ tra camera theo dõi thì Lam Tiêu Nhã cũng hoàn thành xong việc xác nhận thời gian tử vong của nạn nhân.

" Đội trưởng, thời gian nạn nhân tử vong là vào khoảng tối qua, tầm từ sáu giờ tới bảy giờ. "

Tần Uyên gật gật đầu, sau đó anh nghĩ tới một vấn đề quan trọng: " Tiêu Nhã, có thể tra ra được công cụ mà hung thủ dùng để nghiền nát chân nạn nhân là cái gì không? " Nếu có thể xác định được hung khí thì đây là một manh mối rất lớn để hỗ trợ cho việc phá án của bọn họ.

Lam Tiêu Nhã nhíu mày: " Tôi cũng đã thử xem xét phương diện này rồi, từ hình dáng của vết thương có thể thấy được đây không phải là vết thương được tạo thành do máy nghiền, tôi có suy nghĩ cho rằng hung khí là thứ mà hung thủ tự chế. "

Đột nhiên Mộc Cửu lại mở miệng: " Chị Tiêu Nhã, lần cuối cùng nạn nhân ăn cơm là khi nào? "

Lam Tiêu Nhã suy nghĩ một chút, rồi nói: " Căn cứ vào mức độ tiêu hóa ở bên trong dạ dày thì tôi thấy rằng lần cuối cùng cô ấy ăn cơm là ngày hôm trước, cũng chính là một ngày trước khi cô ấy tử vong. "

Triệu Cường cảm giác được Mộc Cửu hỏi như thế chắc chắn là có nguyên nhân nào đó: " Em gái Mộc Cửu, điều này chứng minh cái gì sao? "

" Không nghĩ rằng cô ấy lại chết nhanh như vậy. "

" Cho nạn nhân ăn cơm, điều này có thể xảy ra hai khả năng, một là hắn muốn chăm sóc và đền bù, còn loại nữa là... " Mộc Cửu dừng lại một giây, sau đó cô nói tiếp, trong thanh âm còn mang theo chút lạnh lẽo: " Hắn muốn cô ấy sống, rồi từ từ tra tấn. "

" Quả thật là tâm lý vặn vẹo tới phát điên. "

Không lâu sau, Trần Mặc và Đường Dật cũng trở lại văn phòng: " Đội trưởng, tôi cùng Đường Dật chia nhau ra tìm hiểu về vali hành lý này rồi, đây là tình trạng tiêu thụ của nó được bán trên các cửa hàng và trên mạng. "

Hai người còn chưa báo cáo hết nhưng Tần Uyên nhìn sắc mặt bọn họ thôi anh cũng cảm giác được là mình chẳng có thu hoạch gì rồi.

Quả nhiên, tiếp theo Đường Dật lại nói: " Khoản tiền thu vào của vali hành lý này là rất lớn, doanh số rất cao, các cửa hàng liên tục bán ra rất nhiều, thật sự là không cách nào tra được. "

" Tôi biết rồi. "

Mà lúc này, người nãy giờ hăng hái ngồi xem camera ghi hình là Thạch Nguyên Phỉ lại có phát hiện mới, hắn la lớn lên: " Đội trưởng! Có sự tình mới! "

" Nói. "

Thạch Nguyên Phỉ đưa tay chỉ vào màn hình: " Nạn nhân cùng với hai người bạn sau khi đi ra khỏi quán ăn thì bọn họ thật sự đi về phía nhà ga đấy. Nhưng mà lúc gần tới nơi thì tôi phát hiện ra là cô ấy rẽ vào một hẻm nhỏ gần đó. "

" Trong hẻm nhỏ có camera theo dõi không? "

Thạch Nguyên Phỉ lắc đầu: " Điều xui nhất ở đây chính là không có. "

Hắn bật chạy đoạn camera ghi hình đó một lần nữa. Quả nhiên, lúc gần tới nơi thì Nhậm Nhiễm rẽ vào còn hẻm nhỏ gần đấy, một lúc lâu sau vẫn không thấy đi ra.

Tần Uyên xem xong lại chú ý tới một thứ: " Nguyên Phỉ, cậu tua lại một chút cho tôi xem. "

Tua ngược đoạn ghi hình lại vài giây, Tần Uyên hô dừng lại, tiếp theo anh bấm chế độ phát chậm mà tiếp tục xem.

Lần này thì mọi người đều nhìn thấy rõ ràng: " Hình như cô ấy nhìn thấy cái gì đấy rồi mới đi vào trong hẻm nhỏ. "

" Đúng vậy, rất có khả năng hung thủ dùng cách này để dẫn cô ấy đi qua đó. "

" Nhưng cô ấy đã nhìn thấy cái gì chứ? "

Đột nhiên Đường Dật nghĩ ra cái gì đó: " Anh Nguyên Phỉ, anh thử tua ngược lại thêm một chút nữa đi, thử xem xem trước đó đã có ai đi vào trong hẻm nhỏ này chưa. "

Triệu Cường bỗng đập tay một cái: " Đúng vậy, người đi vào hẻm nhỏ rồi không ra có khả năng chính là hung thủ. "

Lần này thì Lam Tiêu Nhã còn chưa kịp mắng thì Thạch Nguyên Phỉ đã mắng rồi: " Triệu Cường, cậu bị ngốc có đúng không? Hung thủ cố ý chọn một cái hẻm nhỏ không có camera theo dõi rồi hắn còn đi từ đường lớn vào làm gì chứ, ở đằng sau hẻm nhỏ này chắc chắn thông với không ít hẻm nhỏ khác đâu. "

" Điều này cũng đúng đấy. "

Đường Dật lại nhanh chóng giải thích thêm: " Cường ca, em chỉ là muốn nhìn xem trước đó liệu có người qua đường nào chứng kiến được tình huống bên trong hẻm nhỏ đó không thôi, nói không chừng chúng ta có thể tìm được người chứng kiến. "

Tìm được người chứng kiến rồi thì không chừng có thể trực tiếp bắt luôn hung thủ đấy! Triệu Cường kích động đánh call* cho cậu: " Thông minh đấy bạn nhỏ Đường Dật. "

*Đánh call: Đây là ngôn ngữ mạng hay được giới trẻ TQ sử dụng, nó có nghĩa là ủng hộ một việc gì đó.

Ý tưởng đó là tốt, nhưng đáng tiếc, xem hơn nửa ngày trời đoạn ghi hình trước khi Nhậm Nhiễm xuất hiện, vậy mà chẳng có một ai thèm nhìn vào hẻm nhỏ đó, cũng không một ai đi vào.

" Ngẫu nhiên nhưng cũng không phải là ngẫu nhiên. " Tần Uyên dường như đã đoán được hình thức của hung thủ: " Hung thủ ấn náu ở đó nhìn những người qua đường, đợi tới khi hắn tìm được mục tiêu hắn sẽ chủ động hấp dẫn sự chú ý của đối phương. "

" Nhưng khi đó cũng chẳng phải nửa đêm, lúc đó hung thủ đã làm thế nào để hấp dẫn được sự chú ý của Nhậm Nhiễm mà không làm kinh động tới người khác? "

Thanh âm Trần Mặc rất vững vàng: " Điều đó chứng minh rằng hung thủ có khả năng dẫn Nhậm Nhiễm đi theo hắn. "

Lam Tiêu Nhã sửng sốt: " Không lẽ là do người quen gây án? "

" Còn một loại khả năng nữa. " Ánh mắt đen nhánh của Mộc Cửu tạm dừng trên hình ảnh lúc Nhậm Nhiễm nhìn vào con hẻm nhỏ, cô chậm rãi mở miệng: " Kẻ yếu. "

***

" Sao cô ấy lại không tỉnh? Có phải cậu cho cô ấy uống thuốc gì rồi đúng không? "

" Tôi muốn khi cô ấy tỉnh dậy sẽ thừa nhận tất cả. "

" Đây chính là sự trừng phạt dành cho cô ấy. "

***

" Ăn chút gì đi. "

" Cầu xin bà hãy thả tôi đi đi, chỉ cần bà thả tôi ra thì tôi sẽ không nói gì cả, tôi đảm bảo đấy. "

Nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy gì, đem cái thìa kề sát bên miệng cô: " Mau ăn chút gì đi. "

Cô không mở miệng ăn, cô đau khổ năn nỉ thêm lần nữa: " Bà thả tôi đi đi có được không? Tôi cầu xin bà đấy! "

" Suỵt. " Người đối diện đưa ngón trỏ lên môi mình ra hiệu: " Cô còn như vậy sẽ đánh thức cậu ta đấy. "

Cách đó không xa là máy móc đang dính máu, chúng đập thẳng vào mắt cô. Lúc trước ở đó đã phát sinh ra chuyện, giờ cô chỉ cần nghĩ tới việc nếu hắn tỉnh dậy sẽ tra tấn cô như thế nào, thì trên mặt cô đã trắng bệch, ngay cả thanh âm cũng không còn vang lên nữa.

" Ngoan ngoãn ăn cơm một chút đi, tôi sẽ đi lấy một thuốc cho cô, tôi sẽ để cô dễ chịu hơn một chút. "

Giọng nói dịu dàng của đối phương khiến cô không rét mà run: " Không thể buông tha cho tôi sao? Con của tôi còn..."

Cái thìa trên tay người đó run lên: " Cô có con rồi sao? "

Cô cảm thấy như mình có hy vọng rồi, cô nhanh chóng nói: " Đúng vậy, con tôi mới có ba tuổi thôi, con bé không thể không có mẹ, cầu xin..."

" Cô ta tỉnh dậy rồi đúng không? "

Tiếng năn nỉ của cô bị tiếng nói trầm thấp của một người đàn ông cắt ngang, cô hoảng sợ nhìn về phía phát ra âm thanh, chỗ đó chỉ là một cái bóng đen, nhưng hắn đang dần dần di chuyển tới chỗ có ánh sáng. Cô đã thấy được hắn.

Và sau đó cô lại nghe thấy tiếng nói như vang lên từ địa ngục.

" Nếu tỉnh rồi, thì chúng ta bắt đầu đi. "

***

Nghe Mộc Cửu nói như vậy, Đường Dật cũng tỏ vè đồng ý: " Đúng vậy, rất có thể hung thủ đã cải trang thành một kẻ yếu đuối cần giúp đỡ. Đợi tới khi nhìn thấy mục tiêu hắn liền tạo ra tiếng động để thu hút sự chú ý của đối phương, thuận tiện hắn có thể lừa luôn mục tiêu đi vào hẻm nhỏ. "

" Cho nên hung thủ đang lợi dụng sự đồng cảm của người khác? " Triệu Cường cuối cùng không nhịn được, hắn khẽ mắng một câu.

Tần Uyên lập tức đưa ra mệnh lệnh: " Trần Mặc, Triệu Cường, hai người đi tới những nơi gần đó hỏi thăm xem tối ngày hôm đó có ai nhìn thấy Nhậm Nhiễm đi cùng một người khác không. "

" Rõ, đội trưởng. "

Nhưng mà không được như mong đợi của họ. Cái hẻm nhỏ đó âm u hẻo lánh, rất ít khi có người qua lại, bọn họ đi hỏi thăm một vòng nhưng không có ai nhìn thấy Nhậm Nhiễm cả, chứ đừng nói tới kẻ tình nghi.

Điều tra gặp nút thắt, nhưng lại có điều đáng buồn hơn chính là lại thêm một vali hành lý màu đen nữa xuất hiện.

Cái vali này cũng bị bỏ lại ở ven đường, nạn nhân vẫn là một cô gái trẻ tuổi. Phần bên dưới của nạn nhân bị nghiền nát, còn nghiền đi nghiền lại vài lần, trên người cũng được chùm bằng một tấm vải, nhìn tình hình không khác mấy so với nạn nhân đầu tiên. Ngoại trừ một thứ. Đó là một cái túi, đoán rằng đây là đồ nạn nhân hay mang theo bên người, nó cũng bị nhét vào vali.

Tầm mắt Mộc Cửu dừng lại ở cái túi nhỏ: " Sự áy náy và đền bù đã tăng lên rồi. " Những tên tội phạm gϊếŧ người liên hoàn thường sẽ lấy đi thứ để chứng minh thân phận nạn nhân. Hung thủ sẽ đem đồ dùng bên cạnh nạn nhân vứt bỏ, thay quần áo mới cho nạn nhân, làm tổn thương cả gương mặt họ, điều đó làm cho cảnh sát không cách nào chứng minh được thân phận nạn nhân. Nhưng giờ lại không làm vậy.

Trong túi nhỏ đó có thứ chứng minh thân phận nạn nhân, vậy nên bọn họ lập tức biết được nạn nhân là ai. Triệu Tử Vân, 32 tuổi, là người thành phố này.

Hồng Mi lập tức gọi điện thoại tới: " Đội trưởng, tôi đã liên lạc với người nhà nạn nhân rồi. Cách đây hai ngày nạn nhân đã mất tích. "

Tần Uyên mở loa ngoài, Lam Tiêu Nhã đương nhiên cũng nghe thấy những gì Hồng Mi nói: " Thời gian tra tấn đã ngắn hơn, thời gian cô ấy tử vong chắc là rạng sáng ngày hôm nay. "

" Nơi cuối cùng cô ấy xuất hiện là ở đâu? "

" Ở trên đường Phụng Tiên, nạn nhân lúc đó đang đi vào trung tâm thương mại mua sắm. Buổi tối tầm khoảng chín giờ cô ấy có gửi cho chồng mình tin nhắn, nói là cô ấy chuẩn bị đi về. Bởi vì chỗ đó cách nhà cô ấy khá gần nên có thể cô ấy lựa chọn đi bộ. Nhưng một lúc sau thì cô ấy mất liên lạc, tôi đã để Nguyên Phỉ tra thử rồi, nơi đó cách đường Thiên Bằng không tới năm km. "

Tần Uyên: " Vậy có thể chứng minh được đây là khu vực mà hung thủ hoạt động thoải mái nhất. " Nhất định hung thủ rất quen đường ở khu vực đó, hắn biết được con đường nào hẻo lánh, hắn biết được con đường nào không có người theo dõi.

Nhìn thấy chỗ máu thịt lẫn lộn kia, Triệu Cường nhăn mặt lại: " Hung thủ sao lại cố chấp với đôi chân của nạn nhân như vậy? "

Mộc Cửu chớp chớp mắt, trong lòng cô đã hiểu rõ: " Bởi vì hắn muốn để các cô phải trải qua sự đau khổ giống như hắn. "

" Hung thủ là người tàn tật sao? " Chỉ cần như vậy thì mọi chuyện đều được giải thích rõ: " Cho nên nạn nhân nhìn thấy mới tiến lên muốn giúp đỡ. " Chỉ là một chút lòng tốt nhưng các cô ấy không biết mình đang đi tới chỗ địa ngục.

Tần Uyên nhíu mày nói: " Từ mức độ tổn thương chân của nạn nhân thì có thể thấy rằng chân hung thủ cũng bị thương rất nghiêm trọng. " Tình huống là như vậy, nếu hắn muốn hấp dẫn mục tiêu rồi xử lý thi thể...

Vẻ mặt Mộc Cửu không có chút cảm xúc nào: " Cho nên, hắn cần có một người giúp đỡ. "