- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kẻ Chi Phối Tâm Lý II
- Chương 4: Nụ cười tử vong [3]
Kẻ Chi Phối Tâm Lý II
Chương 4: Nụ cười tử vong [3]
Người tàn nhẫn không chỉ là người ra tay, còn có những người trơ mắt đứng nhìn╜
Cô bé chậm rãi đi về phía cô, trên khuôn mặt non nớt mang vẻ bất an và đau lòng, cô mở miệng nói với người phụ nữ: "Dì ơi, thật xin lỗi."
Cô bé chính là người hôm qua cô gặp trên đường, cùng cô chơi kéo búa bao, người phụ nữ không ngờ sẽ gặp cô bé ở đây, nghe được tiếng cô xin lỗi, thì lập tức phản ứng: "Cháu...Đó là bố cháu?"
"Dạ." Cô bé nhẹ nhàng gật đầu, bộ dạng sắp khóc.
"Vì thế, đó là một cái bẫy, cháu bảo dì chơi với cháu là cố ý sao?" Người phụ nữ đau khổ cúi đầu, cô không ngờ chỉ phút mềm lòng nhất thời cô đã đẩy mình vào trong khốn cảnh.
Cô bé bật khóc, cúi đầu, lặp đi lặp lại: "Dì ơi, thật xin lỗi, cháu cũng không muốn làm vậy, thật xin lỗi dì."
Người phụ nữ không thể phát cáu với một đứa trẻ, bởi vì cô biết người đàn ông đó sẽ không cho cô làm vậy, vì thế cô dùng giọng điệu dịu dàng để nói với cô bé: "Nói cho dì biết, có phải bố cháu ép cháu không?"
Cô bé dùng tay lau nước mắt, gật đầu: "Dạ, bố sẽ đánh cháu, nếu cháu không làm vậy, bố sẽ đánh cháu."
Người phụ nữ nhìn cô bé vén tay áo, trên tay lộ ra những vết sẹo, cô cảm thấy thương tiếc, sau đó, cô đột nhiên cảm thấy mình sắp có hy vọng thoát khỏi chỗ này, vì sợ người đàn ông đó nghe thấy, cô bèn hạ giọng nói: "Cháu à, cháu có thể giúp cô cởi trói không?"
Cô bé nghe xong thì liều mạng lắc đầu, có thể thấy cô bé rất sợ bố mình: "Không được đâu dì ơi, bố cháu ở trên lầu, nếu để bố cháu phát hiện, nhất định sẽ đánh chết cháu."
Người phụ nữ cũng nghĩ như thế, người đàn ông đó đang ở trên lầu, cô đâu thể chạy được, nên cô đổi sang cách khác: "Vậy cháu giúp dì gọi 110 được không?"
Cô bé ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, trong hốc mắt vẫn còn vươn lệ, cô cẩn thận nói: "Cháu sợ, cảnh sát sẽ bắt bố cháu, mẹ cháu mất rồi nếu như bố cháu bị bắt, cháu chỉ còn có một mình."
Người phụ nữ nghe xong cảm thấy xót xa trong lòng, dù sao đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, lại không có mẹ, mặc dù bố không đối xử tốt với nó nhưng trong lòng nó vẫn ỷ lại vào bố: "Hoặc là cháu gọi điện cho người nhà của dì, có được không?"
Cô bé suy nghĩ một lát, lại lắc đầu: "Dì ơi, trong nhà không có máy bàn, cháu cũng không có điện thoại di động."
Nhìn sắc mặt người phụ nữ từ từ trở nên ảm đạm, cô bé lấy hai bánh bao từ trong túi ra: "Dì ơi, cháu cho dì ăn, dì ăn một chút gì đi."
"Cảm ơn cháu." Cô đã đói đến mức không chịu nổi, cô nghĩ thầm, mình cứ ăn lấy sức trước đã rồi hãy tìm cách chạy trốn.
Cô bé đút từng miếng bánh bao và nước cho người phụ nữ, người phụ nữ ăn xong cảm thấy khôi phục được một chút sức lực, cả người cũng thoải mái hơn, cô cảm kích cười với cô bé, bất kể như thế nào, sự xuất hiện của cô bé khiến nhìn thấy hy vọng từ trong cơn tuyệt vọng.
Nhìn thấy người phụ nữ cười, cô bé cúi đầu, cắn môi, tựa hồ đang do dự, qua một hồi lâu, cô bé mới mở miệng nói: "Dì, cháu biết bố cháu làm sai, cháu có thể thả dì đi, nhưng dì có thể hứa với cháu, đừng tố bố cháu với cảnh sát được không?"
Vừa nghe chuyện này, ánh mắt người phụ nữ sáng lên, cô kích động nhìn cô bé: "Được, dì hứa với cháu, nếu dì được ra ngoài, dì sẽ không nói với cảnh sát, dì cam đoan." Cô nghĩ, nếu cô được ra ngoài, cô nhất định sẽ cứu đứa bé đáng thương này, không thể để nó trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, nhưng trước hết cô phải ra ngoài cái đã!
Cô bé hình như đã tin lời cam đoan của người phụ nữ, cô bé nói: "Đợi lát nữa bố cháu ra ngoài, cháu sẽ đến nữa."
Người phụ nữ cười: "Được, dì sẽ chờ cháu."
Cô bé đi rồi, trong tầng hầm chỉ còn một mình người phụ nữ, cô chỉ có thể lo lắng và chờ đợi cô bé, không biết qua bao lâu, cô lại nghe thấy tiếng bước chân, là tiếng bước chân của cô bé.
Người phụ nữ đang nhắm mắt, chợt mở mắt ra, nhìn về phía cửa, quả nhiên cô bé đó lại xuất hiện.
Người phụ nữ kích động hỏi bé: "Cháu à, bố cháu ra ngoài chưa?"
linh vuc
Nhưng cô bé lại lắc đầu: "Chưa ạ."
Người phụ nữ nghe xong, ánh mắt hơi ảm đạm, không khỏi có chút thất vọng. Cô bé nhìn người phụ nữ, nhăn nhó một hồi mới lấy tay từ phía sau lưng ra, trên tay bé cầm một cuốn sách ôn thi: "Dì ơi, dì có thể dạy cháu đề này không?"
Người phụ nữ nghe giọng cô bé rồi nhìn sách trong tay cô, cô nghĩ thầm dù sao cũng phải chờ người đàn ông kia đi khỏi nên đáp ứng: "Ừ, được."
Dạy cô bé được vài bài toán, người phụ nữ bắt đầu cuống lên, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, một phút cũng không muốn đợi, vì thế cô bèn hỏi: "Cháu, cháu đi xem bố cháu đã ra ngoài chưa?"
Cô bé nhìn cô gật đầu, dọn dẹp sách ôn tập: "Dạ."
Người phụ nữ dịu dàng người với đứa trẻ: "Cảm ơn cháu."
Cô bé nhìn khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ, bỗng nhiên sửng sốt, cô mở to hai mắt, lí rí nói: "Dì ơi, khi nhìn cười lên trông rất giống mẹ cháu."
"Mẹ..." Người phụ nữ đột nhiên nghĩ tới những lời tối qua người đàn ông đó nói, khi đó gã có nhắc đến chữ cười, hơn nữa còn cười như điên.
Cô bé cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Mẹ đi rồi, mẹ không quan tâm cháu."
Người phụ nữ rất đau lòng, cô lên tiếng an ủi: "Bé ngoan, đừng khóc, mẹ cháu không phải không thương cháu, mẹ cháu chắc chắn rất thương cháu, nhưng do mẹ cháu có nguyên nhân nào khác." Cô cảm thấy mẹ bé nhất định bị người đàn ông này hành hạ, vì thế mới rời đi.
Cô bé lau nước mắt, gật đầu: "Cháu đi xem bố cháu đã đi chưa?"
Nhìn bóng lưng cô bé rời đi, cô bỗng nhiên có một suy nghĩ, người đàn ông đó ra ngoài có dẫn theo cô bé hay không? Giả sử như cô trốn, gã nhất định sẽ biết do cô bé thả cô chạy, ngộ nhỡ gã đánh chết cô bé thì sao?
Người phụ nữ đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng bước chân chạy đến, người phụ nữ nhìn đăm đăm ra cửa, quả nhiên cô bé ấy lại đến, cô bé chạy đến bên cạnh cô, nói: "Dì ơi, bố cháu ra ngoài rồi."
Người phụ nữ kích động hỏi bé: "Thật không?"
Cô bé gật đầu: "Cháu cởi dây giúp dì."
Người phụ nữ cảm kích nói: "Cảm ơn cháu." Cô bật khóc, cuối cùng cô cũng có thể ra ngoài rồi. Cô phát hiện cô bé không mở được dây trói, nên cô nói: "Kéo! Cháu lấy cây kéo tới đây."
Cô bé nhìn xung quanh, thấy trên kệ có một cây dao, cô bé cầm cây dao đến, bắt đầu cắt sợi dây, cứ như vậy, sợi dây dần lỏng ra, bị trói suốt một ngày, cô rốt cuộc cũng tự do rồi, cô cảm thấy cả người đau nhức, cô giật giật cổ tay và chân, toan đứng lên, nhưng phát hiện mình không còn sức lực.
Cô bé hơi lo lắng hỏi cô: "Dì ơi, dì sao thế?"
Người phụ nữ vẫy vẫy tay, cười nói: "Không sao, từ từ sẽ ổn thôi."
"Vậy cháu đỡ dì đi."
Khi cô bé dìu cô đứng lên, đi được vài bước, cô cảm thấy mình có thể đi được rồi. Cô bé dẫn cô đi ra ngoài, cô nhìn thấy một cầu thang: "Từ đây đi lên sao?"
"Dạ." Cô bé ngẩng đầu lên: "Dì ơi, cháu lên trước xem bố cháu đã về chưa?"
Người phụ nữ gật đầu: "Được." Cô nghĩ an toàn một chút vẫn hơn nếu như người đàn ông đó trở về đột ngột thì cô toi rồi.
Cô bé từ từ leo lên trên, dời thứ gì đó phía trên ra, nhìn bóng lưng cô bé biến mất, cô cũng không vội leo lên, mà chờ tín hiệu của cô bé. Nhưng không có bất kì phản ứng gì, cô cảm thấy có chút kì lạ, cô do dự một lát rồi quyết định leo lên.
Cứ như vậy, cô từng bước, từng bước bò lên cầu thang, sau đó cô dùng hai tay chống lên tấm ván, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tầng hầm đó rồi, cô chậm rãi đứng lên rồi quan sát chỗ đứng của mình, đây là một căn phòng trống trơn, ngoại trừ cửa thì không có gì cả. Cô từ từ đi về phía cánh cửa, mở ra một chút, khi đưa tay toan nắm lấy nắm đấm cửa thì phát hiện trái tim mình đập rất nhanh, cô cắn chặt môi, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, lập tức mở cửa.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả người cô run rẩy, cô bất giác lùi về phía sau vài bước.
"Sao em lại muốn trốn?" Người đàn ông gào lên, bước lên tát vào mặt cô, người phụ nữ thét lên rồi ngã xuống đất: "A, xin anh, xin anh đừng đánh tôi..."
"Sao lại muốn rời khỏi tôi?" Người đàn ông đạp một cước vào bụng cô, rồi lại một cước, hắn phẫn nộ gào lên: "Sao lại muốn rời khỏi tôi?"
"A"
Người phụ nữ bị đánh đến ho ra máu: "XinXin.anh hãy buông tha cho tôi đi, cầu xin anh..."
"Tôi thích em như vậy, đối xử tốt với em như vậy." Người đàn ông nắm lấy đầu cô, kéo cô dậy: "Sao em lại muốn trốn? Sao lại muốn rời khỏi tôi? Hả? Hả?"
"Xin...Xin..." Người phụ nữ đau đớn, nhưng cô chẳng còn khí lực gì cả, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Người đàn ông nhìn bộ dạng sống dở chết dở của người phụ nữ thì hung dữ nói: "Đó là do em tự tìm."
Người đàn ông đi xuống cầu thang, anh ta lôi thân thể người phụ nữ xuống cầu thang như thế.
Người phụ nữ suy yếu mở to mắt, nhìn thấy cô bé đứng ở cửa, cô muốn giơ tay bắt lấy thứ gì đó nhưng chẳng còn chút hơi sức nào.
Cô bé nhìn thấy cảnh này, vươn tay từ bên ngoài đóng cửa lại, nét mặt chết lặng xoay người: "Vì thế, sao dì lại muốn đi?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kẻ Chi Phối Tâm Lý II
- Chương 4: Nụ cười tử vong [3]