Dựa theo kết quả điều tra của Trần Mặc với Đường Dật, Hồng Mai hai tay khoanh trước ngực, suy nghĩ nói: "Nếu như trong lúc làm bánh đã bỏ bàn tay giả với túi máu giả vào trong, thì thợ làm chiếc bánh đó có tình nghi rất lớn."
Đường Dật gật đầu, hiển nhiên anh cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này: "Bánh kem này do hai người thợ làm, bọn họ đều nói mình không biết gì cả, họ hoàn toàn không liên quan đến những gì bỏ trong bánh."
Trần Mặc đứng bên cạnh cũng nói: "Giữa lúc làm bánh có camera giám sát, tôi đã kiểm tra rồi, trong quá trình làm bánh quả thực không có bất kì động tác động tay động chân nào."
Nếu như không bỏ vào lúc làm bánh, khi bánh hoàn thành cũng không có dấu hiệu hư hỏng, Hồng Mai nghi ngờ mở miệng: "Vậy bàn tay giả bỏ vào như thế nào?"
"Nếu như cả bánh kem đều bị đánh tráo thì sao?"
Chẳng biết từ lúc nào, Triệu Cường đã từ trong hội trường xảy ra vụ án đi ra, vừa đi cả người vừa run rẩy, chỉ sợ có côn trùng bò lên người anh, anh nghe Tần Uyên nói thế thì lập tức tiếp lời: "Cả chiếc bánh sao? Ý anh là có người đã làm một chiếc bánh giống hệt như vậy, chỉ có điều bên trong đã bỏ bàn tay giả với túi máu giả, sau đó đưa đến tiệc cưới rồi đổi với cái bánh đặt sẵn?"
Hồng Mai và Đường Dật nhìn Triệu Cường, cảm thấy hơi buồn cười, không nhịn được bật cười lên.
Trần Mặc phân tích: "Nếu như như vậy, có khả năng là, thứ nhất bánh đã bị tráo tại cửa hàng, hai là trên đường đến tiệc cưới đã bị tráo, ba là bị tráo ở trung tâm hôn lễ."
Tần Uyên nghiêm túc vuốt cằm nói: "Trần Mặc, Đường Dật, dựa theo những suy luận này, hai người tiếp tục đi điều tra chuyện của bánh kem."
Đường Dật vừa định gật đầu, thì Mộc Cửu bên cạnh đã lên tiếng.
"Còn một chuyện."
"Chuyện gì?"
Mộc Cửu nói bằng giọng điệu bình thản: "Không thể loại trừ khả năng bánh ngọt để bàn tay giả là chuẩn bị cho hôn lễ của Tiểu Nhã."
Khóe miệng Triệu Cường co quắp: "Có lẽ, không thể nào đâu, chỉ có thù hận dữ lắm mới giở trù đùa dai như thế trong hôn lễ." Khi biết hai bánh kem được đặt tại một chỗ, bọn họ đã loại bỏ khả năng này, trên thực tế, bọn họ không muốn nghĩ khả năng đó tồn tại.
Mộc Cửu nhìn anh, bình tĩnh nói: "Có tồn tại đương nhiên có lý."
Đường Dật cũng nhận thấy khả năng Mộc Cửu nói căn bản không có, anh mở miệng: "Nhưng, cô dâu trong hôn lễ của người bị hại đã bị gϊếŧ tại chỗ, phù rể mấy ngày trước bị gϊếŧ rồi được bỏ vào trong đống côn trùng, xuất hiện ở hiện trường hôn lễ, bánh ngọt bị động tay động chân. Hung thủ muốn phá hủy hôn lễ hoàn toàn, cho nên mới tạo ra nỗi sợ hãi như thế."
Mộc Cửu nghe xong phản bác: "Vấn đề là bánh kem này vẫn chưa tạo được nỗi sợ hãi nào, cô dâu bị mũi tên bắn thủng cổ họng, vẫn chưa đến đoạn cắt bánh kem, các người đều nhìn thấy chiếc bánh ấy vẫn hoàn hảo không hư tổn chỗ nào đúng không?"
Trần Mặc thấp giọng nói: "Là tôi cắt ra đấy, tôi muốn xem bên trong có gì không?"
Mộc Cửu nói tiếp tình huống giả thiết khác: "Nếu như bọn họ cắt bánh trước và thấy được thứ ở bên trong, sẽ bị hoảng sợ, vị trí giữa cô dâu chú rể sẽ bị đảo lộn, bọn họ nhất định rời khỏi chỗ đó, mũi tên đã cài sẵn sẽ không bắn trúng người nào cả, như vậy hung thủ đâu đạt được mục đích gϊếŧ người."
Tần Uyên nghe xong bày tỏ tán thành: "Chính xác, bất kì giả thiết nào, nhưng đặt cái bánh trong vụ mưu sát này cũng hơi vô lý, bởi vì không thể loại trừ khả năng chiếc bánh được chuẩn bị cho hôn lễ của Tiểu Nhã."
Nghe xong phân tích như vậy, tất cả mọi người đều chần chừ, đúng vậy....
"Vì vậy, Trần Mặc, Đường Dật, khi điều tra hai người nhớ cân nhắc đến khả năng này."
Trần Mặc với Đường Dật gật đầu: "Ừ."
Tần Uyên nhìn về phía Hồng Mai: "Hồng Mai, cô tiếp tục điều tra về sinh hoạt, giao tiếp cũng như những tư liệu khác về người chết."
"Tôi hiểu rồi."
Tần Uyên nhìn Mộc Cửu: "Chúng ta về cục trước,đợi báo cáo kiểm tra thi thể của Tiểu Nhã." Nói xong, lườm Triệu Cường đứng ở một bên: "Triệu Cường..."
"Đội trưởng, tôi biết..." Triệu Cường vỗ cái ót, chậm rãi quay về đường cũ tìm Lam Tiểu Nhã.
**
Trong khi đợi báo cáo khám nghiệm của Lam Tiểu Nhã, Tần Uyên để Thạch Nguyên Phỉ điều tra camera ở cửa ra vào hội trường tiệc cưới của người bị hại thời gian gần đây, nhưng mỗi ngày đều có hai hôn lễ, số lượng người ra vào rất nhiều. Hơn nữa trước khi hôn lễ này được tổ chức, người ra vào chỉ có cô dâu, chú rể, bởi vì đây là hôn lễ sáng tạo, không có mời trưởng bối, hay nhân viên phục vụ, cho nên không phát hiện nhân viên khả nghi, vấn đề lớn nhất ở đây là, hiện tại mũi tên đó được lắp đặt như thế nào và được gài vào lúc nào.
Trong hôn lễ, cô dâu với phù rể bị gϊếŧ quả thực chưa thấy nhiều, mà điểm kết nối duy nhất giữa hai người đó chính là chú rể.
Tần Uyên đột nhiên nghĩ đến một vụ án: "Trước đây từng có một vụ án, hung thủ vì muốn tra tấn mục tiêu hắn chọn, đã không trực tiếp gϊếŧ người đó mà chọn người bên cạnh người đó, người thân, bạn bè, từng bước hành hạ bọn họ đến chết, mục tiêu là tạo ra tâm lý sợ hãi tột độ, khiến cho người bị hại sống trong cảm giác dằn vặt rồi mới gϊếŧ." Anh cảm thấy: "Chúng ta có thể bắt tay vào điều tra theo hướng đó."
Mộc Cửu ngồi ở trên ghế, đong đưa chân, rồi nói: "Hắn cho em một cảm giác không tốt."
Tần Uyên nghiêng vào bàn, cúi đầu hỏi cô: "Bởi vì hắn che giấu quá nhiều sao?"
"Không chỉ như thế, nhưng không nói rõ được." Từ trên người hắn, Mộc Cửu có thể nhìn ra thứ gì đó, đó là biểu hiện của hắn, nhưng những thứ ấy khiến người ta suy xét không ra, điều đó mới khiến người ta bất an.
Tần Uyên đưa tay vuốt vuốt tóc cô: "Chúng ta có thể từ từ điều tra, rồi sẽ biết rõ ràng thôi."
Mộc Cửu ngẩng đầu lên, nhìn bảng trắng trước mặt, phía trên là những manh mối vụ án có được hiện nay, đôi mắt đen thẫm nhìn không chớp mắt, sau đó nghiêng sang một bên, dựa vào Tần Uyên theo thói quen.
Một thời gian nữa trôi qua, cửa phòng SCIT bị mở ra, Lam Tiểu Nhã vội vã đi vào, Triệu Cường đi ở phía sau, toàn thân đều cảm thấy bất ổn.
Lam Tiểu Nhã đưa báo cáo thi thể cho Tần Uyên: "Báo cáo khám nghiệm đã có rồi, thời gian tử vong khoảng vào ba ngày trước, tôi tìm thấy trên đầu anh ta có vết thương do dụng cụ cùn gây ra, nhưng vết thương ấy vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng."
"Nguyên nhân cái chết là?" Tần Uyên nhìn xuống phía dưới, khi đọc đến phần nguyên nhân dẫn đến cái chết thì dừng lại một chút.
Lam Tiểu Nhã nhìn về phía Mộc Cửu, chống nạnh nói: "Mộc Cửu, trước đó em có hỏi rằng hắn bị bỏ vào trong vật chứa nhiều côn trùng trước hay sau khi chết, căn cứ trên kết quả kiểm tra thi thể thì hắn bị bỏ vào trước khi chết đấy."
Triệu Cường gãi gãi mái tóc rối bù của mình: "Ối, nghe thêm lần nữa, anh còn ớn da gà nữa là."
Mộc Cửu nghe xong, vẫn không có phản ứng gì cả, dường như điều đó nằm trong dự đoán của cô, cô hỏi Lam Tiểu Nhã: "Chị Tiểu Nhã, hắn bị cắn chết hay là hạ độc chết?"
Lam Tiểu Nhã giải thích với cô: "Chính xác là một loại nhện độc, chị đã phát hiện độc tố trong người hắn, mà những côn trùng kia đều không có độc, hoặc chưa đủ để gây chết người, nhưng độc tố của nhện độc phát tác trước khi chết, có một khoảng thời gian hắn rất tỉnh táo, bị côn trùng gặm cắn. Bởi vì độc tố nên có rất nhiều côn trùng chết trong bụng hắn."
"Biếи ŧɦái! Thật là biếи ŧɦái! Sao có người biếи ŧɦái như vậy chứ?" Triệu Cường không tìm thấy từ khác, chỉ có từ biếи ŧɦái mới diễn đạt được cảm xúc của anh lúc này.
Lam Tiểu Nhã liếc mắt nhìn Triệu Cường rồi nói tiếp: "Tôi đã kiểm tra thi thể của cô dâu, trên mũi tên kia có bôi chất độc, cũng là độc của nhện độc, chỉ có điều cho dù không có độc, thì với vị trí của miệng vết thương, tính mạng của cô ấy cũng khó bảo vệ."
Triệu Cường tức đến dậm chân: "Trong nhà của hung thủ có nuôi loại nhện độc này, còn nữa, còn có những loại côn trùng này, biếи ŧɦái, biếи ŧɦái!" Anh ta lại mắng thêm vài tiếng.
Lam Tiểu Nhã nhịn không được nhìn Triệu Cường: "Chị nói này Triệu Cường, ngoài từ biếи ŧɦái ra, em không biết nói từ khác à?"
Triệu Cường: "Chết biếи ŧɦái..."
"..." Lam Tiểu Nhã
Lúc này, điện thoại của Tần Uyên vang lên, anh nhận điện thoại: "Alo, là tôi, ừ, tôi biết rồi." Tần Uyên cúp điện thoại xong, im lặng nói với bọn họ: "Không thấy Tưởng Kim Ký đâu cả."
Lam Tiểu Nhã lắp bắp: "Không thấy chú rể ư?"
Tần Uyên vuốt cằm nói: "Anh ta nói đi gặp bố mẹ vợ, sau khi lên taxi đã cắt đuôi xe cảnh sát theo dõi."
Triệu Cường nghe xong thì chậc chậc hai tiếng: "Chú rể này quả nhiên có vấn đề."
Tần Uyên lộ nét mặt nghiêm túc: "Bất kể như thế nào, cũng phải tìm được anh ta, anh ta không phải là kẻ tình nghi mà là mục tiêu kế tiếp của hung thủ."
**
Trong sảnh tiệc cưới, người dẫn chương trình đang cầm micro mỉm cười mở miệng: "Được rồi, các bạn thân yêu, bây giờ chú rể anh tuấn của chúng ta đã đứng ở bên cạnh tôi, đầu tiên tôi muốn hỏi chú rể, giờ phút này anh muốn đi gặp ai nhất?"
Chú rể mở miệng nói: "Cô dâu."
Người dẫn chương trình nói: "Xin hãy nói lớn tên cô ấy."
Chú rể nói lớn về phía micro: "Lộc Văn."
Thanh âm vang vọng của chú rể khiến cho các khách mời vỗ tay hài lòng.
"Tôi nghĩ cô dâu đã nghe thấy tiếng gọi yêu của chú rể rồi, các bạn thân mến, chúng ta hãy cùng chú rể hướng mắt về phía cổng vòm, để chào đón cô dâu xinh đẹp của chúng ta."
Hai ngọn đèn từ hai bên chiếu về phía cổng vòm, âm nhạc lãng mạn vang lên, dưới ánh đèn là cô dâu mặc chiếc áo cưới màu trắng với cha của cô.
"Mọi người có thể nhìn thấy, lúc này cô dâu đang kéo cánh tay cha mình đi về phía lâu đài hạnh phúc thuộc về mình, chú rể, bây giờ anh có thể bước lên đón cô dâu của anh rồi."
Chú rể cầm micro đi thẳng về phía trước, cô dâu khó che giấu nụ cười hạnh phúc, vừa đi vừa nhìn anh. Hai người càng ngày càng gần, chỉ cách nhau có mấy bước thôi, bó hoa cô dâu cầm rơi trên mặt đất, khuôn mặt vốn mỉm cười bỗng trở nên sợ hãi, cô ho khan, theo từng tiếng ho máu bắt đầu tuôn theo, tuôn rơi xuống chiếc áo cưới trắng tinh như những cánh hoa đỏ điểm tô lên vạt váy.
Người chủ trì hôn lễ vẫn chưa phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói: "Cô dâu sắp đi đến hạnh phúc cả đời..."
"Văn Văn! Văn Văn"
"Văn Văn! Văn Văn! Em làm sao vậy?"
Cả người cô run rẩy chỉ có thể lấy tay bụm miệng mình, ngăn không cho máu chảy ra, nhưng máu cứ xuyên qua kẽ tay chảy xuống nhỏ lên áo cưới cô dâu, cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang vọt tới, lớn tiếng gọi cô, nhưng máu từ trong miệng cô cứ tuôn càng ngày càng nhiều, khiến cô không thốt được một chữ, ánh mắt bắt đầu rời rạc, cô không còn nghe thấy tiếng kêu và tiếng thét bên cạnh nữa rồi.
Ánh đèn vẫn chiếu lên khuôn mặt vặn vẹo của cô, cô là tiêu điểm của toàn trường, nhưng lúc này tiêu điểm ấy giống như cơn ác mộng.
Cuối cùng, cô vô lực rũ tay xuống, không còn sức che lấy khóe miệng đang rỉ máu, công tắc trong cơ thể cô tựa hồ được mở, máu huyết trong người đang tìm cánh cửa ào ra, từ mắt, lỗ tai, lỗ mũi, cứ thế chảy mãi chảy mãi nhuộm đỏ cả chiếc áo cưới trắng.
Tiếng thét chói tai và tiếng khóc vang lên trong lễ đường, phong cảnh lãng mạn với âm nhạc vẫn đan cài với nhau, như câu truyện cổ tích bắt đầu phân đoạn nguy hiểm.
Các khách mời lao về phía cửa như điên, trong lúc hỗn loạn không biết ai đã đẩy ngã bánh kem, bánh kem rơi thẳng xuống mặt đất, nát vụn, chiếc bánh kem trắng tinh với bơ vàng óng, phía trên còn có quả dâu tây đỏ tươi, sền sệt giống như máu. Có thứ gì đó văng ra từ ruột bánh, lăn vài vòng rồi dừng lại trước chân người phụ nữ trẻ tuổi, người phụ nữ đang chạy vấp phải thứ ấy ngã sấp xuống đất.
Tay bị người khác giẫm lên, cô ta kêu đau, rút tay về, đang muốn đứng lên, quay đầu nhìn thấy thứ khiến cô bị vấp ngã.
Tầm mắt của cô đối diện với một đôi mắt, một đôi mắt chết không nhắm mắt, chủ nhân của nó đang trơ trọi lẻ loi trên mặt đất, bị chân người này đá một cái, đá một cái...
"Á......Á......Á...."