Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Kẻ Chen Chân

TG2 - Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong trí nhớ của nàng, Tần Liệt hiển nhiên là một người đàn ông tốt hiếm có, không chỉ là ở thời cổ đại, mà ở hiện tại cũng giống như lông phượng sừng kì lân khó thấy.

Là một người đàn ông có địa vị cao, quyền quý nhưng chỉ lấy một người thê tử mặc dù người thê tử ấy không thể sinh được một người con, hắn cũng không rời bỏ cũng không tìm nữ nhân khác càng không bị những người bên ngoài mê hoặc.

Kiều Nguyễn cảm thấy khi đến thế giới này, suy nghĩ của mình đã chịu ảnh hưởng ít nhiều bởi mẫu thân Lâm Yến Yến trở nên giống như hồ dán.

Lắc đầu trở lại thực tại, Kiều Nguyễn bước vào, làm đúng những quy trình mà nàng tự sắp xếp trong nhiệm vụ hàng ngày của mình, xoa dịu tâm trạng của lão phu nhân.

Thật sự Tần Liệt nhìn thấy Kiều Nguyễn cũng hơi ngạc nhiên, hắn nghe nô tài bẩm báo rằng Kiều Nguyễn sẽ tới gặp mẫu thân trò chuyện, hắn liền cảm thấy việc này có thể giúp mẫu thân nuôi ngoai, nghe qua không nói gì thêm, không nghĩ tới nàng sẽ đến càng không nghĩ tới sẽ gặp phải nàng.

Ngoại trừ những lúc bận việc chính không thể rời khỏi, hầu như mỗi ngày hắn cũng đến thỉnh an mẫu thân, mấy ngày trước hắn chưa gặp phải Kiều Nguyễn, khi đó hắn còn nãy sinh một chút tiếc nuối nhưng không hề phát giác ra.

Hôm nay thấy sắc mặt của nàng cải thiện rất nhiều, đôi mắt nhìn về phía hắn vẫn rất xinh đẹp, thuần khiết, quyến rũ khiến hắn không tự giác được, lúc đi ngang qua nàng mà đưa ngón tay chạm nhẹ vào da thịt nhẵn nhụi.

Làm xong những chuyện này, trong lòng Tần Liệt cảm thấy vui mừng nhưng lại có chút tiếc nuối, cơ thể nàng quả thực rất thơm, cảm giác da thịt còn tốt hơn so với lúc hắn ôm nàng hơn nửa tháng trước.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi lần Kiều Nguyễn đến thỉnh an mẫu thân, nàng đều vô tình đυ.ng phải Tần Liệt, hai người bọn họ sắc mặt xấu hổ cũng không nói với nhau lời nào chỉ gật đầu chào hỏi một cái rồi vội vàng rời đi.

Ngay cả khi Kiều Nguyễn giả vờ căng thẳng, cũng nhận ra có gì đó không ổn, nàng cố ý thay đổi thời gian đến thỉnh an, lão phu nhân biết nhưng cũng không tỏ ra quở trách.

Bà cố tình giữ nàng ở lại cùng ăn cơm với mình.

Ngô thị để tất cả hạ nhân ra ngoài, để mình hai mẹ con họ ở lại với nhau, hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ tròn, trên bàn còn có một ấm trà xanh, nhiệt độ thích hợp.

Ngô lão phu nhân nhìn qua có vẻ xấu hổ, bà nhìn Kiều Kiều nói: “Nguyễn Nguyễn, con biết không... Cả hai chúng ta đều là con cháu của Tiên Bi.”

Kiều Nguyễn gật đầu, nàng hoảng hốt nhận ra điều mà lão phu nhân định nói với nàng, chính là điều mà nàng vẫn luôn dự định.

Quả nhiên, điều Kiều Nguyễn đang nghĩ trong lòng chính là lời mà lão phu nhân nói ra tiếp theo.

“Chúng ta là Tiên Bi quý tộc, huynh trưởng qua đời, tẩu tự được đệ thừa kế, con... có thể hiểu ý mẫu thân không?”

Trên mặt Ngô lão phu nhân vẻ mặt có một chút cầu xin, lộ ra dáng vẻ mong manh của người mẹ. Lúc này đối với bà là một cơ hội tốt, Kiều Nguyễn vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn Tiểu Tụng qua đời, hoang mang trong một khoảng thời gian, bà chỉ cần tận dụng nó là tốt rồi.

Cách đây vài ngày, đại phu lặng lẽ tìm tới nói với bà rằng: Đứa con của Kiều Dư không thể cứu được, nhiều nhất là năm tháng nó sẽ hóa thành một vũng máu.
« Chương TrướcChương Tiếp »